Đường Hạo cẩn thận cởi giày của Lâm Nhã ra, sau đó để cô ngồi im trên xe không cho phép cô động đậy.
Vừa rồi cô ra ngoài đi dạo, tiện thể chụp vài bức ảnh làm kỷ niệm rồi mới trở lại chỗ đậu xe. Thiết bị cản sóng điện thoại mà cô lấy từ chỗ Từ Côn chỉ là loại kém, phạm vi hoạt động của nó là khoảng chín mét, nghĩa là cô chỉ cần đặt nó trên xe, sau đó cầm điện thoại của mình đi khoảng mười mét là có thể bắt sóng rồi, tuy hơi yếu một chút.
Hiện tại Đường Hạo vẫn chưa phát hiện ra chuyện này, có lẽ anh sẽ không bao giờ ngờ tới cô thư ký của mình lại bày lắm trò như thế chỉ để tỏ ra yếu ớt trước mặt anh.
Hai tiếng sau đó, đội cứu hộ cuối cùng cũng đến nơi. Vì đêm trời mưa trơn trượt, đường nơi này lại nguy hiểm nên việc di chuyển không hề dễ dàng chút nào.
Lâm Nhã trước đó cũng đã gọi sẵn một chiếc taxi và hứa sẽ trả tiền gấp đôi tiền phí, anh ta đến chậm hơn đội cứu hộ tầm năm phút.
Đường Hạo nói chuyện với nhân viên cứu hộ, sau đó trở lại xe.
“Để em chuyển đồ giúp anh.” Lâm Nhã đang định xuống giúp anh, tay mới nhặt giày lên đã bị anh tóm lấy rồi ôm gọn ra ngoài.
Cô chớp chớp mắt nhìn người đàn ông đang bế mình:
“Anh làm gì thế?”
Anh chỉ buông một câu:
“Tôi đang chuyển đồ, lấy đồ quan trọng trước.”
Sau đó ôm Lâm Nhã qua taxi, còn dặn dò cô không được nhúc nhích, bắt cô ngồi im một chỗ. Cô ngoan ngoãn gật đầu, thầm nghĩ anh nói đồ quan trọng là chỉ cô à? Dường như hiệu quả của lần “rắc rối” này không tệ, cuối cùng cũng thể hiện một chút tình cảm với cô rồi.
Bóng dáng cao lớn di chuyển qua lại giữa hai xe, nhân viên cứu hộ cũng giúp anh một tay, rất nhanh đã dời hết đồ của bọn họ sang taxi. Xe của Đường Hạo được mang đi, còn anh và cô thì ngồi taxi đến địa điểm đã hẹn.
Đường Hạo không đầu tư bất động sản ở nơi này, trước khi đi Lâm Nhã đã đặt phòng sẵn, nhưng khi đến thì lại nhận được một câu sét đánh:
“Xin lỗi, cô Lâm. Một trong những khách VIP hiện tại đang gặp sự cố nên chưa trả phòng kịp, phía khách sạn đề nghị cô có thể thuê một phòng VIP và một phòng thường để ngủ lại. Là do chúng tôi sơ suất nên phòng thường có thể miễn phí cho cô nghỉ một đêm, ý cô thế nào?”
Đường Hạo ôm Lâm Nhã đang để chân trần từ taxi vào đến tận nơi này, hiện tại cô vẫn còn bám trên người anh. Vị quản lý của khách sạn nhìn tình cảnh này mà trong lòng cay đắng, lúc nào cũng nhìn thấy cảnh tình tứ của các cặp đôi, trái tim già nua sắp chịu không nổi chấn động rồi.
Lâm Nhã gật đầu nói:
“Vậy thì một phòng thường và một phòng VIP cũng không sao.”
“Một phòng VIP là được.” Đường Hạo ở bên cạnh lên tiếng.
Quản lý lập tức cười hì hì nói:
“Vâng, thật ngại quá, vậy mời hai vị theo nhân viên lên nhận phòng.”
Dứt lời, một nhân viên nam lập tức tiến lên chào hỏi bọn họ rồi dẫn đường. Những vật dụng đặt ở nơi đó sẽ có người mang lên sau, Đường Hạo chỉ việc ôm Lâm Nhã vào thang máy.
Người xung quanh nhìn chằm chằm làm cô ngượng ngùng úp mặt vào cổ anh, lúc nghe anh nói chỉ cần một phòng, lỗ tai không tự chủ được liền đỏ lên.
Đường Hạo đặt cô xuống giường xong lập tức giúp cô xử lý vết thương, khách sạn đưa lên cho họ chút thuốc để bôi. Anh nói:
“Chút nữa em tắm sơ rồi bôi vào sau.”
“Ừm, cảm ơn anh.” Lâm Nhã gật đầu.
Đường Hạo đứng lên đi vào nhà tắm tẩy rửa thân thể, sau đó ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị đi gặp khách hàng. Thấy Lâm Nhã cũng khập khiễng chạy vào trong xả nước tắm, anh nói vọng vào:
“Em ở lại khách sạn, không cần đi cùng tôi.”
“Sao có thể không đi chứ? Chúng ta còn chưa trễ hẹn mà. Anh đợi đó, không được bỏ em lại đâu đấy! Chân em không nặng đến mức đi không nổi!”
Lâm Nhã kêu lên, động tác nhanh gọn làm sạch chính mình rồi hấp tấp chạy ra ngoài.
Đường Hạo nhìn cô luống cuống tay chân như sợ anh đi trước, thở dài một hơi rồi nói:
“Em chậm thôi, chú ý vết thương.”
Lâm Nhã thả chậm động tác trang điểm, vì tóc không kịp gội nên chỉ có thể cột lại sau đầu. Lúc cô lấy từ trong va li ra đôi giày cao gót, mày kiếm của Đường Hạo liền nhíu chặt:
“Đổi giày khác đi.”
“Nhưng đôi giày thể thao kia đã bẩn rồi.”
“Lau một chút là được, nếu em nhất quyết muốn mang giày cao gót thì đừng đi nữa.”
“Được rồi, ông chủ, anh khó tính thật đó.” Lâm Nhã cầm lấy túi xách trên giường, buồn cười nhìn anh.
Đường Hạo nắm tay cô kéo cô ngồi xuống giường, nói:
“Chờ chút, tôi giúp em bôi thuốc.”
Anh quỳ một chân dưới sàn, cầm lấy cổ chân trắng nõn của cô đặt lên đầu gối mình rồi mở lọ thuốc ra, dùng ngón tay quệt lấy thuốc bôi vào vết thương. Không chảy quá nhiều máu, xong tróc da và sưng vù thế này, không xử lý cẩn thận cũng có nguy cơ bị nhiễm trùng, rất khó chịu.
Động tác của anh dọa cô sững sờ cả người, người như anh ta lại quỳ trước mặt cô? Cho dù là quỳ xuống thuận tiện hơn nhưng cũng không hợp lý chút nào.
“A-anh đứng lên bôi thuốc không được à?”
“Không cần câu nệ tiểu tiết, tôi nói rồi, Đường gia rất thoải mái.”
Nhưng mà cũng thoải mái vượt mức hiểu biết của Lâm Nhã, chẳng lẽ anh thật sự động lòng rồi? Nhanh hơn cô dự tính nhiều lắm.
Cảm giác được trên chân man mát dễ chịu, Lâm Nhã cảm động nhìn anh, nói:
“Làʍ t̠ìиɦ nhân của anh đúng là được đãi ngộ không chỉ gấp mười lần.”
“...”
Đường Hạo hơi khựng lại, anh đổi sang chân kia giúp cô xử lý tốt vết thương rồi mới đặt lọ thuốc lên bàn. Anh đưa tay vỗ nhẹ lên tóc cô, dặn dò:
“Lát nữa tôi ôm em ra xe.”
Lâm Nhã suýt thì sặc, cô không nhịn được mà bật cười, đuôi mắt cong tít lên:
“Anh đừng nghiêm trọng hóa vấn đề như vậy được không? Tình nhân nhỏ của anh chỉ là bị trầy xước chút xíu, không phải bị gãy chân.”