Đầu Năm Nay Làm Phản Diện Thật Khó

Chương 9: Đưa thuốc

Sở Vĩnh Ninh nhẹ gật đầu, đáp lại: "hoàng thượng"

Một thị vệ từ đằng sau chạy tới chỗ Sở Mạc Nhiên , đứng trước hắn quỳ mà nói: "hoàng thượng, con hổ này.."

"Tuỳ ý xử lý đi"

Thị vệ vẫn chưa đứng dậy, giọng điệu hơi ngập ngừng: "nhưng mà.."

Sở Mạc Nhiên hơi nhướng mày hỏi: "Còn có việc?"

"Con hổ trên người còn có thêm hai mũi tên.." vừa nói thị vệ kia vừa liếc qua Sở Vĩnh Ninh, chỉ thấy người kia vẻ mặt vân đạm phong khinh, chẳng chút nào để tâm tới việc này.

Hiển nhiên là Sở Mạc Nhiên hiểu ý, hắn quay sang nhìn Sở Vĩnh Ninh, trên mặt tràn đầy ý cười, cười nói: "vậy thì để hoàng thúc đây xử lý nó đi"

"Không cần thiết, hổ là do bệ hạ đây một mũi tên bắt chết, hoàng thúc sao có thể lấy đi được?" Sở Vĩnh Ninh mặt vẫn không biến, lạnh nhạt nói.

"Nhưng.."

Lời còn chưa nói hết, một cơn gió đã đi qua, rừng cây phát ra tiếng xào xạt, lá rơi lả tả, đúng chỗ Sở Mạc Nhiên đang ngồi trên lưng ngựa, phía trên cành cây có một con rắn rơi xuống, theo phản xạ Sở Vĩnh Ninh

vươn tay bắt rắn.

Sở Vĩnh Ninh:..........tay không bắt rắn thật ngu ngốc!!!

Sở Mạc Nhiên ngồi trên lưng ngựa, một bàn tay trắng nõn xoẹt qua tai, nhìn tới con rắn đang ngọ nguậy trên tay người kia hắn sửng sốt một chút.

Sở Vĩnh Ninh thần sắc không chút biến đổi, phải biết rằng mấy năm nay hắn đã rèn luyện thân thể này, cái bản mặt đã sớm tê liệt, dù cho hiện tại nội tâm hắn có phẫn nộ hay là vui vẻ đến mấy thì mặt cũng chẳng chút biến đổi.

Hắn chán ghét vứt con rắn trên tay đi, Lục Ngũ rất hiểu ý nhảy xuống lấy kiếm đâm chết nó.

"Hoàng thúc bị cắn trúng rồi?" Sở Mạc Nhiên hỏi.

Sở Vĩnh Ninh tránh tay của Sở Mạc Nhiên ra, tay buông xuống, lấy tay áo rộng che đi vết thương trong trên mu bàn tay hắn, rắn này là rắn độc, bị cắn một phát miệng vết thương trên người hắn liền sưng tấy lên, thâm tím dữ tợn, cánh tay cảm giác cũng trở lên vô lực, nhưng hắn vẫn bình tĩnh nói: "không phải chuyện lớn gì"

Sở Mạc Nhiên nhìn hắn, thấy biểu tình của hắn vẫn lạnh nhạt, sắc mặt hơi trắng, muốn nói lại thôi, cuối cùng cho người dẫn đường trở về.

Sở Vĩnh Ninh người lảo đảo trở về trại, vừa tới Đoá Nhi thấy sắc mặt hắn không khoẻ liền chạy tới đỡ hắn ngồi vào giường, nói nhỏ một tiếng: "Vương gia.."

"Đi lấy một thùng nước nóng tới đây, ta muốn tắm rửa"

Đoá Nhi còn muốn nói gì nữa nhưng bị ánh mắt của Sở Vĩnh Ninh chặn lại, nàng đàng cúi đầu đi ra ngoài chuẩn bị.

Sở Vĩnh Ninh vạch tay áo lên, cầm lấy con dao nhỏ bên cạnh không chút do dự đâm vào miệng vết thương, từng giọt máu đen chảy ra ngoài, gân xanh trên trán hắn nhảy nhảy, mồ hôi tấm tắc chảy xuống.

Bàn tay thon dài trắng nõn, hiện tại máu chảy đỏ một mảng, da thịt lẫn lộn, Sở Vĩnh Ninh nhúm lấy khăn vải vào chậu nước ấm, chậm rãi rửa sạch vết thương.

Lúc này có vài người tới khiêng thùng nước ấm vào, Đoá Nhi cũng đi theo sau, nàng thấy hắn đang ngồi trên giường tay be bét màu thì hô lên một tiếng, làm Sở Vĩnh Ninh lỡ trượt tay dí mạnh vào miệng vết thương.

Sở Vĩnh Ninh:.....

"Vương gia bị thương?..." Đoá Nhi vừa nói, nước mắt vừa trào ra tới.

"Không có việc, ngươi ra ngoài trước đi"

Thấy nàng vẫn đứng im ở đấy, Sở Vĩnh Ninh nhíu mày, lạnh nhạt lên tiếng: "ngươi muốn không ở trong vương phủ nữa?"

Đoá Nhi không tin nổi hắn sẽ nói vậy, nước mắt rơi lã chã, cúi đầu khóc lóc: "vương..vương gia, nô tỳ, nô tỳ chỉ.."

"Thật sự không muốn ở nữa?" Sở Vĩnh Ninh khuôn mặt không chút cảm xúc nói, lạnh băng băng nhìn người kia, thấy nàng vội vã đi ra ngoài hắn mới thu tầm mắt.

"Không có lệnh của ta, không ai được vào trong này"

Lục Ngũ cúi đầu, hai tay đưa ra trước ngực, ôm thành quyền nói: "vâng"

Trong phòng, hơi nước từ trong thùng tắm bốc lên, khiến khuôn mặt tuyệt mỹ của Sở Vĩnh Ninh càng thêm mờ ảo, hắn thất thần một lúc, chậm rãi vươn tay cởi đai áo ra, tóc đen tuyền buông xuống, vài sợi mềm mại rơi xuống bên ngực, áo trong khẽ cởi, lộ ra da thịt non mềm trắng nõn, xương quai xanh tinh xảo, bên cạnh nước nóng, hơi nước mờ ảo, làm hắn càng thêm mê người, Sở Vĩnh Ninh khẽ vắt áo lên trên tấm phong, đi vào trong bồn gỗ, ngâm mình trong dòng nước nóng.

"Hoàng..hoàng thượng" Lục Ngũ ở bền ngoài nhìn thấy Sở Mạc Nhiên thì hơi hoảng sợ, vội vã quỳ xuống.

"Hoàng thúc đâu?" Sở Mạc Nhiên hỏi.

"Vương gia, vương gia..ngài ấy ở bên trong" Lục Ngũ thấy Sở Mạc Nhiên muốn đi vào, luống cuống định ngăn cản, lại bị hắn nhìn một cái thì không dám cử động, đứng chôn chân tại chỗ.

Sở Mạc Nhiên bước vào, đập vào mắt hắn là chiếc lưng trắng nõn, bóng nhẵn của người kia, tóc đen mượt như thác nước tuỳ ý thả xuống, hơi nước bốc lên, khung cảnh xung quanh đều mờ ảo, người kia giống như hải yêu, nhìn từ xa cũng khiến nhân tâm xao động.

Sở Vĩnh Ninh chậm rãi mở mắt, lông mày hơi nhíu lại, lên tiếng: "Lục Ngũ, ta đã bảo không cho ai vào cơ mà?"

"Hoàng thúc đây là không vui thấy trẫm?" Sở Mạc Nhiên nói.