Độc Sủng Vương Phi - Vương Phi Bí Ẩn

Chương 101

"Chúng ta quy ẩn được không?" Lăng Dạ Ảnh bỗng nhiên giữ chặt tay nàng, con ngươi thâm tình giống như diệu thạch màu đen nhìn Liễu Tư Nhiễm.

Liễu Tư Nhiễm sững sờ một lát, lập tức trong mắt chứa đầy lửa giận, giọng điệu châm biếm, "Ta nói làm sao Mộc Ly Yên lại có thể hảo tâm mà thả chàng đi, hóa ra chỉ là muốn chàng làm thuyết khách, thuyết phục ta quy ẩn đừng đối nghịch cùng ả ta, ả ta tính toán thật khéo."

"Đây là chủ ý của ta, ta chỉ muốn cùng nàng sống bình yên như trước đây, không quan tâm tới thế sự hỗn loạn nữa, chúng ta từng ngày sống tiêu dao là được rồi."

Liễu Tư Nhiễm cười nhạo một tiếng, "Tiêu dao? Chỉ cần một ngày còn Mộc Ly Yên, chúng ta không thể nào tiêu dao, chàng cho là bây giờ ta bỏ tất cả xuống quy ẩn cùng chàng, ả ta thật sự sẽ bỏ qua cho chúng ta sao? Sẽ không, ả ta sẽ không đồng ý cho sự hiện hữu của chúng ta."

"Không đâu, Ly Yên đã đáp ứng ta, hơn nữa ta tin tưởng Ly Yên nói được thì làm được." Lăng Dạ Ảnh lắc đầu, giọng nói cực kỳ tự tin.

Nghe vậy, Liễu Tư Nhiễm cười giễu cợt, khẽ xoa mặt Lăng Dạ Ảnh nói: "Ảnh, từ khi nào thì chàng lại ngây thơ như vậy? Lời nói của kẻ thù làm sao có thể tin tưởng? Nhổ cỏ tận gốc, đạo lý này ta nghĩ chàng cũng hiểu, là ả ta lừa chàng, cho chàng đến khuyên ta quy ẩn, sau khi ả ta đạt được tất cả liền đuổi tận gϊếŧ tuyệt chúng ta."

Lăng Dạ Ảnh cau mày thật chặt, giọng nói trầm thấp mang theo một chút bất đắc dĩ, "Vì sao nàng nhất định phải làm như vậy? Mộc Ly Yên không phải là người như thế."

Liễu Tư Nhiễm tự cho mình là đúng, cứ áp đặt suy nghĩ của mình như thế nào thì người khác cũng như thế ấy, điểm ấy làm Lăng Dạ Ảnh thật sự rất đau đầu.

"Làm sao chàng biết ả ta không phải là người như thế? Chàng hiểu ả ta sao? Ảnh, đừng ngu ngốc, ta đã chuẩn bị xong, đến lúc đó được lấy được thiên hạ, chúng ta cùng nhau trị vì giang sơn có gì không tốt?"

Lăng Dạ Ảnh chu môi, vừa muốn nói cái gì đó, lại bị nàng cắt ngang, "Ảnh, ta không muốn ầm ĩ với chàng, chàng đi lâu như vậy nhất định  rất mệt mỏi, đi nghỉ trước đi! Có chuyện gì sau này hãy nói."

Nghe Liễu Tư Nhiễm nói như vậy, Lăng Dạ Ảnh cũng không còn nói thêm gì nữa, chỉ có thể tìm thời gian thích hợp khuyên nhủ nàng.

Sau khi Liễu Tư Nhiễm đưa Lăng Dạ Ảnh trở về phòng, đi ra cửa phòng, lại dừng lại bước chân, quay đầu nhìn vào bên trong, trong mắt tóat ra tia sáng lạnh lẽo làm cho người ta sợ hãi, Mộc Ly Yên, ngươi muốn châm ngòi ly gián, khiến quan hệ của chúng ta bị rạn nứt, không dễ dàng như vậy, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Trên đại điện, Lâm Thừa Tướng đứng thẳng lưng, chắp tay lại nói: "Hoàng thượng, chuyện Lăng Nguyệt quốc kính xin hoàng thượng ra kế sách, Kỳ Tinh quốc chúng ta quyết không thể bị vu cáo hãm hại như vậy."

Hai mắt Kỳ Doãn lóe sáng, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía thừa tướng, "Thừa Tướng thật thích chiến tranh sao? Ba lần bốn lượt châm ngòi quan hệ giữa hai nước, nếu là như vậy..., trẫm không ngại cho ngươi mang binh đi tấn công Lăng Nguyệt quốc đâu."

Lời nói sắc bén như kiếm đâm vào Lâm Thừa Tướng khiến hắn toát mồ hôi nhễ nhại, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, vừa hoảng sợ.

Trước kia chưa bao giờ Hoàng thượng sẽ nói trực tiếp như vậy, vậy mấy ngày nay hắn làm sao vậy?

Hơn nữa nữ tử kia không phải nói hắn chỉ cần nói việc này ra, hoàng thượng nhất định sẽ đáp ứng xuất binh mà? Bây giờ làm sao lại biến thành như vậy?

Lâm Thừa Tướng nơm nớp lo sợ mà nói: "Hoàng thượng, thần sợ hãi, thần chỉ là vì Kỳ Tinh quốc mà thôi, hơn nữa Hoàng thượng hiểu lầm ý của thần rồi, thần chẳng qua muốn nói là trước tiên làm rõ ràng chuyện này, cũng không phải có ý muốn châm ngòi quan hệ giữa hai nước."

Đáy mắt Kỳ Doãn thoáng qua một tia sáng sắc bén, âm thầm mắng một tiếng lão hồ ly, hai híp híp,  lập tức nói: "Thừa Tướng đã trung thành như thế, trẫm liền giao việc này cho ngươi tiến hành, ái khanh phải điều tra cho tốt đấy."

Câu nói sau mang theo chút thâm ý nhìn Lâm thừa tướng, hắn cũng chỉ có cách nói được mà thôi, "Vâng, thần nhất định sẽ điều tra rõ ràng."

Màn đêm buông xuống, bầu trời lấp lánh vài ánh sao, lóe lên tia sáng mỏng manh.

Trong tẩm cung lạnh lẽo có một bóng người màu đen nhanh đi vào.

"Sao ngươi lại tới đây?" Kỳ Doãn nhìn thấy nữ tử kia, giả bộ nghi ngờ hỏi.

Nhưng trái lại Liễu Tư Nhiễm tự ngồi xuống, rót cho mình chén trà, hơi hơi mở miệng nói: "Chúng ta đã đáp ứng hợp tác rồi, vì sao ngươi ở trong triều đình lại không hạ chỉ tấn công Lăng Nguyệt quốc?"

Kỳ Doãn nghe vậy, hơi chút có thâm ý nhìn nữ tử kia một cái, cười như không cười nhìn nàng ta, "Ngươi không đưa ra chút thành ý, ta làm sao dám tin tưởng ngươi?"

Chén trà Liễu Tư Nhiễm bưng trên tay hơi khựng một chút, trong mắt tràn đầy do dự, Kỳ Doãn thấy vậy, tiếp tục nói: "Chỉ cần ngươi cho ta xem thế lực của ngươi, ta lập tức hạ lệnh tấn công Lăng Nguyệt quốc, bằng không, lấy thực lực bây giờ của Kỳ Tinh quốc, tấn công Lăng Nguyệt quốc cũng chỉ có chịu thiệt."

Liễu Tư Nhiễm hạ mí mắt xuống rồi nghĩ ngợi, hắn nói không phải không có lý, hắn đã lo lắng, để cho hắn nhìn một cái thì có ngại gì? Chỉ cần làm cho hắn tấn công Lăng Nguyệt quốc là được, nàng tin tưởng hắn nhất định rất muốn đánh Lăng Nguyệt quốc, không nói đến Mộc Ly Yên giúp đỡ Bảo chủ Diệp gia đoạt hoàng hậu của hắn, thử hỏi nam tử nào có thể chống cự được hấp dẫn trị vì thiên hạ chứ? Chỉ cần đánh thắng Lăng Nguyệt quốc, như vậy Cung Dương quốc không còn là vấn đề nữa rồi.

Sau một hồi suy nghĩ, Liễu Tư Nhiễm hơi hơi ngước mắt, nói: "Được, ta sẽ cho ngươi thấy thế lực của ta."

Liễu Tư Nhiễm dẫn Kỳ Doãn tới phủ Thừa Tướng, đi vào khuê phòng của mình, hai mắt Kỳ Doãn vẫn liếc nhìn hoàn cảnh xung quanh, không rõ tại sao nàng ta lại muốn dẫn hắn đến khuê phòng của nàng ta.

Chỉ thấy Liễu Tư Nhiếm đi đến trước một bức tranh, nhẹ tay mở bức họa, liền có một chỗ bị lõm vào, bên trong có một cái nút, Liễu Tư Nhiếm quẹo phải, chỉ thấy cửa đá bên cạnh lập tức mở ra.

Kỳ Doãn có chút ngạc nhiên, không thể tưởng tượng được khuê phòng của một nữ tử lại có cơ quan như thế này.

Đi theo Liễu Tư Nhiễm, quẹo trái rồi rẽ phải, đi vòng quanh rất nhiều, dần dần nghe thấy một ít âm thanh do đao kiếm va chạm mà vang lên.

Càng vào bên trong càng tối, rốt cục sau khi đi qua một ngã rẽ, Kỳ Doãn liền nhất thời sững sờ tại chỗ.

Một đám hắc y nhân không ngừng chém gϊếŧ, giống như không chết không dừng, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào, trong mắt chẳng hề có một chút gợn sóng nào, lạnh nhạt vô tình, giống như tử vong đối với bọn hắn cũng không hơn gì cái này.

Võ công của đám hắc y nhân cao cường, huấn luyện nghiêm chỉnh, cả người tản ra sát khí hắc ám, rõ ràng bọn họ là tử sĩ.

Kỳ Doãn phục hồi tinh thần lại, không khỏi cảm thán, không trách được nử tử này lớn mật như thế, hóa ra nàng có tử sĩ, một đám tử sĩ còn hơn một đội quân, hơn nữa huấn luyện ra một đám tử sĩ ưu tú tuyệt đối không phải là chuyện một sớm một chiều, rốt cuộc nữ tử này đã chuẩn bị bao lâu?

"Xem xong rồi chứ? Đã hài lòng chưa." Liễu Tư Nhiễm nhìn ánh mắt của Kỳ Doãn, khóe miệng hơi hơi giương lên.

"Tốt lắm, tin tưởng chúng ta nhất định có thể đoạt được Lăng Nguyệt quốc." Kỳ Doãn giả vờ như rất hài lòng mà gật đầu.

Liễu Tư Nhiễm nở nụ cười đắc ý, ảnh, ta sẽ chiếm thiên hạ để chứng minh cho ngươi là ta đã đúng.

Ngày hôm sau lâm triều, Kỳ Doãn tuyên bố một tin tức làm cả triều đình đều kinh ngạc.

"Lăng Nguyệt quốc khinh người quá đáng, trẫm không thể nào tha thứ nữa, Lý tướng quân ngươi dẫn binh, tùy ý xuất binh lấy lại công đạo cho nước ta." Kỳ Doãn ngồi ở trên ghế rồng đầy căm phẫn nói, nhưng con ngươi sâu thẳm không hề gợn sóng.

Lời này vừa nói ra, chúng đại thần hơi hơi sửng sốt một chút, đồng loạt quỳ xuống kinh hô: "Hoàng thượng anh minh."

Nhưng Kỳ Doãn chỉ là lạnh lùng nhìn đám đại thần, xoay người đi ra đại điện, phía sau truyền đến tiếng la âm dương quái dị, "Bãi triều."

Trong rừng trúc Vũ Vương phủ, Ly Yên bất đắc dĩ ngồi nhìn hai phụ tử đang chiến đấu.

Sáng sớm hôm nay, Lăng Tuyệt xuất quan, vừa xuất quan liền tìm Lăng Dạ Vũ quyết đấu, Ly Yên cũng đành phải đi theo.

"Mẫu thân, Lăng Tuyệt thật cố chấp!" Lăng Sương bĩu môi, ánh mắt nhìn về phía Lăng Tuyệt đằng đằng sát khí.

"Để cho nó phát tiết một chút cũng tốt, là phụ thân của hắn, tại sao lại cứ khích tướng hắn."

Lăng Dạ Vũ Nội có nội lực cao nên lỗ tai cực kì mẫn cảm, nghe thấy những lời này, u oán nhìn Ly Yên: "Ta nào có? Chỉ là nói một chút sự thật mà thôi."

"Bơt nói nhảm, ngươi chiếm đoạt mẫu thân lâu như vậy cũng đã đủ rồi, về sau mẫu thân là của ta." Lăng Luyệt ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng lên, đương nhiên hắn không cho là chỉ bế quan một thời gian ngắn ngủi là có thể đả bại Lăng Dạ Vũ, chẳng qua con người ấy! Có đôi khi cần phải động não một chút, hắn cũng sẽ không đánh bừa.

"Bắt đầu đi!" Lăng Dạ Vũ hếch lông mày, lơ đễnh với lời nói của Lăng Tuyệt.

Lăng Tuyệt hơi hơi nhảy lên, trường kiếm xé không khí mà đến, Lăng Dạ Vũ rút kiếm ra đối kháng, hai người đánh túi bụi.

Lăng Dạ Vũ thoáng qua một chút kinh ngạc, nhưng liền ẩn giấu mỉm cười, tiểu tử này quả nhiên là kỳ tài luyện võ, có thể so sánh với hắn, có lẽ tương lai thành tựu thậm chí còn hơn hắn, không hổ là đứa nhỏ của hắn và Tiểu Yên.

Hai mắt Lăng Tuyệt lóe sáng, trong tay nhanh chóng vẩy bột phấn, Lăng Dạ Vũ cả kinh, vội vàng né tránh, sắc mặt lập tức sụp xuống, "Xú tiểu tử, con dám gạt ta, cư nhiên dụng độc."

Lăng Tuyệt khinh bỉ nhìn Lăng Dạ Vũ một cái, hừ lạnh một tiếng, "Ai quy định không thể dùng độc? Mẫu thân từng dạy, để thành công, chúng ta có thể dùng bất cứ thủ đoạn xấu xa nào."

Lăng Tuyệt lấy Ly Yên làm lá chắn, Lăng Dạ Vũ nghẹn lời, lời đang định nói ra chỉ có thể nuốt vào trong bụng.

Nhưng mà mặc dù hồi nãy hắn phản ứng nhanh chóng, nhưng vẫn bị đυ.ng phải một ít bột phấn, thân mình có chút vô lực, Lăng Tuyệt nhìn đúng điểm ấy, ra tay càng thêm mãnh liệt.

Từ đầu Lăng Dạ Vũ không nghĩ tới Lăng Tuyệt sẽ dụng độc, nên hắn không hề phòng bị với con của mình, nếu là những người khác, làm sao có thể nào hắn khinh địch như vậy mà hạ độc được hắn chứ, chẳng qua cũng may mắn, Lăng Tuyệt chỉ hạ Nhuyễn Cốt Tán mà thôi.

Lăng Dạ Vũ trúng thuốc giờ phút này xem như có chút suy yếu chống lại, nhưng vẫn như trước không bị thua Lăng Tuyệt.

"Được rồi, đừng đánh nữa." Bỗng nhiên, giọng nói của Ly Yên vang lên, hai người vội vàng dừng lại nhìn nàng.

Chỉ thấy nàng nâng bước nhẹ nhàng đi tới, kéo lăng Dạ Vũ dậy, cho hắn ăn một viên thuốc, nói: "Các ngươi lần này hòa nhau, đừng đánh nữa."

Lăng Tuyệt vừa muốn nói gì, lại bị Ly Yên lườm một cái, đành không cam lòng thu hồi lời muốn nói.

"Con dùng thuốc nhưng hắn vẫn không hề bị con đả bại, nói hòa vẫn là tiện nghi cho con, về sau không được so đo nữa." Ly Yên nhàn nhạt nói với giọng điệu không cho phép cự tuyệt, sắc mặt nghiêm túc nhìn Lăng Tuyệt.

Lăng Tuyệt tự biết đuối lý, đành phải gật đầu, nhưng vẫn trừng mắt nhìn Lăng Dạ Vũ, Lăng Dạ Vũ sờ sờ mũi, làm sao người làm cha như hắn lại tội như thế này?

Bỗng dưng, bóng dáng của Tuyết xuất hiện tại rừng trúc, Ly Yên nghi ngờ hỏi, "Xảy ra chuyện gì?"

"Lão Đại, Kỳ Hoàng đã hạ lệnh tấn công Lăng Nguyệt quốc, bây giờ đang chuẩn bị ra trận." Tuyết nhìn Lăng Dạ Vũ, ngưng trọng nói.

Ly Yên cũng đã sớm dự đoán được tình huống như thế, không chút hoang mang nói: "Vậy cứ để cho hắn đánh đi!"

Mặc dù Lăng Dạ Vũ không biết trong lòng nàng đang tính toán gì, bất quá hắn cũng thuận theo nàng làm, nàng là người thích độc lập, hắn tin tưởng nàng, nếu nàng không thể chống đỡ được, hắn sẽ thay nàng khắc phục hậu quả cũng không muộn.