Độc Sủng Vương Phi - Vương Phi Bí Ẩn

Chương 98

Cả người Lăng Dạ Vũ tản ra hàn khí lạnh như băng, trong mắt hiện ra tia sáng sắc bén có thể thấy được, bước chậm đi vào.

Liễu Tư Nhiễm thấy thế, hơi sững sờ, sau đó lạnh lùng cười, "Dù là hai người các ngươi cũng đừng hòng rời đi."

"Tư Nhiễm." Lăng Dạ Ảnh nhẹ giọng kêu, vẻ mặt mang theo chút lo lắng.

Thực lực của hai người này tuyệt đối không thể khinh thường, không cẩn thận sẽ chết không có chỗ chôn.

"Ảnh, không có việc gì." Liễu Tư Nhiếm hướng về phía Lăng Dạ Ảnh gật đầu, cho hắn một ánh mắt an tâm. Đây là chỗ của nàng, xung quanh toàn người của nàng, dù võ công hai người này có cao tới đâu, cũng không thể liên tiếp chiến đấu được.

Hiển nhiên lúc này Liễu Tư Nhiếm đã quên mất năng lực của Ly Yên.

Ly Yên khẽ cười một tiếng, tiếng cười xao xuyến giống như chuông bạc, ra vẻ vô tội, "Ai nha, ta đã quên nói cho ngươi biết, thuộc hạ của các ngươi nhìn hơi chướng mắt một chút, ta nhịn không được, nên cho bọn hắn một ít độc dược, bây giờ hẳn là đều xuống địa ngục đi chơi hết rồi."

Lời nói nhẹ nhàng bâng quơ mang theo ý cười khiến Liễu Tư Nhiễm tức giận ngụt trời, trong mắt hiện lên tia ác độc hận không thể băm thây Ly Yên vạn đoạn.

Với võ công trước mắt của Liễu Tư Nhiễm tuyệt đối sẽ thua hai người bọn họ không thể nghi ngờ, năm đó Lăng Dạ Ảnh đã truyền toàn bộ công lực cho Liễu Tư Nhiễm, nên hôm nay nàng ta không còn là nữ tử bình thường yếu đuối không có võ công nữa, nhưng mà điều này Ly Yên cũng không hề biết, bằng không cũng sẽ không tốn công sức gian lận phương thuốc kia.

"Mộc Ly Yên ngươi đừng quá kiêu ngạo." Liễu Tư Nhiễm trừng lớn hai mắt. Hừ! Ả ta chỉ có thể hạ độc thủ vệ ở bên ngoài mà thôi, nhưng người ẩn nấp bên trong vẫn còn, bình thường thực lực của thủ vệ ẩn nấp ở bên trong đều cao hơn bên ngoài.

Nhìn ánh mắt của Liễu Tư Nhiễm, Ly Yên không khỏi có chút buồn cười, nàng ta cho rằng mình không biết nàng ta đang nghĩ cái gì sao?

Đúng lúc đó, Tuyết chậm rãi đi đến, hơi hơi cúi đầu nói với Ly Yên: "Lão Đại, đã giải quyết xong mấy tên ẩn vệ rồi."

Lời này vừa nói ra, đồng tử Liễu Tư Nhiễm co rút mạnh, "Ngươi?"

"Liễu Tư Nhiễm, xem như toàn quân bị diệt rồi?" Ly Yên hếch mày trêu tức nói.

Nàng sẽ không dễ dàng buông tha cho Liễu Tư Nhiếm, nàng sớm đã lệnh cho người của Ngưng Yên Cung, quét sạch triệt để nơi này, để tránh lưu lại tai họa về sau.

Liễu Tư Nhiễm híp mắt, nói: "Mộc Ly Yên, ngươi đừng đắc ý, ngươi cho là như vậy có thể thắng sao?"

Nàng bố trí nhiều năm như vậy, làm sao bỗng chốc có thể bị phá vỡ không còn một manh giáp, may mắn nàng sớm đã khống chế người này, chỉ cần hôm nay nàng có thể chạy thoát được, thì có thể đối kháng cùng bọn họ đến cùng.

Ly Yên nhếch môi, nở nụ cười không có độ ấm ý, lãnh tới cực điểm.

"Cẩn thận." Lăng Dạ Ảnh nhìn thấy động tác trong tay Ly Yên, không khỏi kinh hô.

Kiếm trong bao vừa ra, thẳng tắp đâm tới Liễu Tư Nhiễm, trong lòng Liễu Tư Nhiễm cả kinh, vội vàng né tránh rồi vọt đến bên cạnh Lăng Dạ Ảnh: "Chúng ta đi."

Liễu Tư Nhiếm muốn mang Lăng Dạ Ảnh đi, chẳng qua Lăn Dạ Ảnh bị hạ độc, lúc này hắn căn bản đi không nổi, chỉ có thể nằm xụi lơ ở trên giường.

"Nàng đi mau đi, ta đi không được, nàng nhất định phải sống, sống thật tốt, đừng báo thù nữa, đừng đấu với bọn họ nữa." Sắc mặt Lăng Dạ Ảnh trắng bệch, trong mắt mang theo tấm chân tình nồng nhiệt, thanh âm êm ái hoàn toàn khác biệt với sáu năm trước.

"Không được, chúng ta cùng đi." Mặc dù Liễu Tư Nhiễm là nữ tử tàn nhẫn, nhưng không phải là kẻ máu lạnh.

"Đi, nàng đi mau." Lăng Dạ Ảnh thấp giọng quát, nàng còn không đi thì không kịp nữa.

Ly Yên lạnh lùng mở miệng, "Ai cũng đừng hòng đi."

Lúc này không phải bọn hắn muốn chạy là chạy được, xung quanh đều là người của Ngưng Yên Cung bao quanh, bọn họ căn bản trốn không thoát.

Ly Yên liếc mắt một cái, Tuyết lập tức hiểu ý, nhất thời có một đám người bao vây bọn hắn, Tuyết lạnh lùng mở miệng nói: "Các ngươi khoanh tay chịu trói, hay muốn bọn ta động thủ?"

Liễu Tư Nhiễm chẳng thèm để tâm, híp con ngươi lạnh lùng nói: "Hừ, ngươi cho là dựa vào các ngươi là có thể dễ dàng bắt ta như vậy sao?"

Nhưng vào đúng lúc này, Lăng Dạ Ảnh mở môi mỏng nói: "Chúng ta đầu hàng."

"Ảnh?" Liễu Tư Nhiễm ngạc nhiên nhìn hắn, trong mắt hiện lên tia không thể tin được.

Hắn là một người kiêu ngạo đến cỡ nào! Mà bây giờ lại nói đầu hàng.

"Chúng ta đầu hàng."

Nhưng mà Lăng Dạ Ảnh vẫn lặp lại câu nói như trước, vẻ mặt vẫn như thế, trong giọng nói tràn đầy kiên định.

Rõ ràng là trúng độc, lại gắng gượng xuống giường, hướng về phía Tuyết mà nói.

Liễu Tư Nhiễm cắn môi không thể nào tin nổi nhìn Lăng Dạ Ảnh, không ngờ vào chính lúc này lại phát sinh biến hóa.

Vốn Tuyết cho là bọn họ đầu hàng, liền nới lỏng cảnh giác, nhưng mà Lăng Dạ Ảnh đi đến bên người nàng, lấy tốc độ như sét đánh không kịp bịt tai bắt lấy Tuyết, ngón tay thon dài nắm chặt cái cổ trắng nõn của Tuyết.

Hai mắt Ly Yên co rụt lại, "Ngươi muốn làm gì?"

Lăng Dạ Ảnh chỉ liếc Liễu Tư Nhiễm một cái, thản nhiên nói: "Để nàng rời đi."

Hắn chỉ liều mạng một lần này, hắn đang đánh cược, cược xem Mộc Ly Yên coi trọng thủ hạ của nàng như thế nào, bây giờ hắn lại không có một chút võ công nào nên kiềm kẹp nàng là không thể nào, nàng cảnh giác mạnh như vậy, nhưng thủ hạ của nàng lại không giống, dựa vào nhiều năm luyện võ của hắn, cho dù không có nội lực, nhưng dưới tình huống lơ đãng mà kiềm kẹp thủ hạ của nàng vẫn là có thể.

Liễu Tư Nhiễm lại không ngờ rằng hắn giả vờ đầu hàng, rồi kìm kẹp nữ tử này, chỉ để cho nàng rời đi.

"Chàng không đi cùng ta ư?" Liễu Tư Nhiễm yên lặng hỏi hắn.

Lăng Dạ Ảnh vẫn không trả lời câu hỏi của nàng, chẳng qua vẫn nhìn chằm chằm Ly Yên, dùng thêm sức, nói: "Ta nói để nàng đi, bằng không …• "

Nhìn Tuyết hô hấp dần dần trở nên khó chịu, sắc mặt trắng bệch, Ly Yên nói: "Được, ta để cho nàng ta đi."

Ở cái thế giới này nàng có nhiều ràng buộc lắm, nàng vốn là đặc công, không phải là người có nhiểu cảm tình, nhưng mà từ khi đi đến thế giới này, thân nhân, bằng hữu tựa hồ càng ngày càng phân không ra, tất ca bọn họ đều trở thành nhược điểm lớn nhất của nàng, nhưng mà nàng lại không hối hận, bởi vì có bọn họ, nàng mới là con người, không còn là con rối, công cụ cho người ta khống chế như trước đây nữa.

Nghe thấy Ly Yên nói như vậy, giọng Tuyết khàn khàn nói: "Lão Đại, đừng."

Nàng bị Lăng Dạ Ảnh bóp cổ, nhưng vẫn cố lên tiếng ngăn cản. Lão Đại luôn luôn coi bọn nàng thân nhân, nàng cảm động, nhưng mà hai người này Lão Đại đã muốn bắt lâu rồi, lần này không thể bởi vì nàng mà mất đi cơ hội tốt này.

"Câm miệng." Lăng Dạ Ảnh siết chặt cổ Tuyết, âm thanh lạnh như băng.

Hắn thành công rồi, Mộc Ly Yên không phải là kẻ vô tình.

Ly Yên cả kinh, nói: "Ta để cho nàng rời đi, ngươi đừng xúc động."

"Chúng ta cùng đi." Liễu Tư Nhiễm vẫn không chịu đi, mà nhìn Lăng Dạ Ảnh nói.

"Nàng đi mau đi, chúng ta không thể rời đi cùng nhau được." Lăng Dạ Ảnh gấp gáp, hắn chỉ muốn nàng nhanh rời đi, hắn trúng độc, đi cùng nàng sẽ chỉ liên lụy tới nàng, rất nhanh sẽ bị đuổi kịp.

Liễu Tư Nhiễm mấp máy môi, muốn nói gì, nhưng mà Lăng Dạ Ảnh lại rống lớn nói: "Đi mau!"

Cuối cùng Liễu Tư Nhiếm mím môi, mắt như nước mênh mông nhìn Lăng Dạ Ảnh, cuối cùng dứt khoát xoay người đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng của nàng đã đi xa, Lăng Dạ Ảnh thở dài nhẹ nhõm một hơi, khóe môi nở một nụ cười nhạt, chỉ cần nàng còn sống, cái gì cũng không sao cả.

"Chúng ta đã để nàng đi rồi, ngươi mau thả Tuyết." Ly Yên nhìn Tuyết sắp bị Lăng Dạ Ảnh bóp cổ đến hít thở không thông tuyết, khẩn trương nói.

Lăng Dạ Ảnh giảm lực tay một chút, nhưng vẫn không chịu buông Tuyết ra, "Chờ một lát nữa, Tư Nhiễm đi xa một chút ta liền thả nàng."

Nếu lúc này thả nàng, Tư Nhiễm rất nhanh sẽ bị đuổi kịp, như vậy hắn làm hết thảy liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Hai mắt Ly Yên có một tầng sương mỏng bao quanh, ngân châm trong tay bắn về phía  Lăng Dạ Ảnh.

Lúc đó Lăng Dạ Ảnh một lòng chỉ nghĩ làm sao cho Liễu Tư Nhiễm đi xa một chút, nên buông lỏng cảnh giác, mới khiến Ly Yên có cơ hội.

Lăng Dạ Ảnh bị ngân châm bắn trúng cẳng chân, lập tức xụi lơ, hai tay chống xuống đất, không cho thân thể ngã xuống.

Tuyết lập tức thoát đi ma trảo của hắn, đến bên người Ly Yên, vừa tự trách bản thân, "Lão Đại, đều tại ta."

"Đi xuống lĩnh phạt, còn nữa, sai người lập tức đi tìm tung tích Liễu Tư Nhiếm, nhất định phải bắt nàng ta trở về." Ly Yên nhàn nhạt phân phó, tuy rằng nàng cứu Tuyết, nhưng không có nghĩa là Tuyết không phải chịu trách nhiệm, lần này là do Tuyết khinh địch mới có kết quả như thế, cần phải nhận trừng phạt, bằng không nàng sẽ không nhớ lâu.

Quy định của của Ngưng Yên Cung không nhiều lắm, nhưng đã phạm sai lầm nhất định phải nhận trừng phạt, không được phép giải thích này nọ.

"Vâng, Lão Đại." Tuyết cảm kích gật đầu, cam tâm tình nguyện đi ra ngoài.

Lão Đại đối với bọn họ tốt như thế nào nàng đều biết, lần này là nàng làm hỏng chuyện của Lão Đại, là nàng kinh địch, cho nên cam tâm tình nguyện chịu phạt.

Lăng Dạ Ảnh nhếch đôi môi mỏng, ngẩng đầu, đột nhiên nở nụ cười nhàn nhạt, hắn kéo dài thời gian chỉ là muốn chắc chắn thêm một chút, lấy khinh công cùng thông minh của Liễu Tư Nhiễm, sẽ không khinh địch như vậy mà để bị bắt trở lại.

Mắt Ly Yên sắc bén nhìn Lăng Dạ Ảnh, chậm rãi nói với hắn, "Ngươi trúng độc của ta, chẳng qua vẫn chưa chết ngay được."

"Vì sao không gϊếŧ ta." Lăng Dạ Ảnh cười nhẹ, hỏi.

"Gϊếŧ ngươi? Nếu để cho ngươi chết như vậy không phải là quá tiện nghi cho ngươi sao?" Ly Yên cười nhạo một tiếng, lạnh lùng nói.

Năm cảm xúc lẫn lộn trong lòng Lăng Dạ Vũ, hắn biết nàng không phải vì lý do này nên mới không gϊếŧ Lăng Dạ Ảnh, mà là vì hắn, bởi vì Lăng Dạ Ảnh là đệ đệ ruột thịt của hắn, nàng vì hắn nên mới không gϊếŧ Lăng Dạ Ảnh.

Nàng không biết dù nàng thật sự gϊếŧ Lăng Dạ Ảnh đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không trách nàng, tình nghĩa huynh đệ trước kia đã là quá khứ rồi,tội lỗi sáu năm trước mà hắn phạm phải cũng đã trả, cho nên nếu nàng muốn gϊếŧ Lăng Dạ Ảnh, căn bản không cần cố kị hắn.

Lăng Dạ Ảnh nở một nụ cười châm chọc, không nói gì, đau đớn trên người từng trận ập tới, nhưng mà hắn không hề đổi sắc, chẳng qua là trên trán chảy ra một ít mồ hôi cho biết lúc này hắn đang rất đau đớn.

Hắn trúng độc nhưng có thể chống đỡ lâu như vậy cũng đã là hiếm thấy, Ly Yên có chút bội phục hắn.

"Liễu Tư Nhiễm như vậy đáng giá ngươi làm như vậy sao?" Ly Yên hơi hơi mở miệng hỏi.

"Không có cái gọi là đáng giá hay không, ta chỉ biết ta yêu nàng." Giọng nói ẩn chứa tình yêu vô hạn, trên mặt lộ ra một nụ cười hạnh phúc.

Ly Yên hơi sững sờ, như sau đó liền thấy Lăng Dạ Ảnh choáng váng mà ngã xuống.

Rốt cục thì không chịu nổi nữa rồi, Ly Yên thở dài, nàng chế độc nên nàng hiểu nhất, người bình thường chỉ cần bị hạ xuống liền lập tức đau đớn mà té xỉu, nhưng mà hắn lại có thể kiên trì lâu như vậy.

Ly Yên chậm rãi đi tới cạnh Lăng Dạ Ảnh cho hắn ăn một viên thuốc, bây giờ Lăng Dạ Ảnh vẫn còn hữu dụng với nàng, không thể để cho hắn xảy ra chuyện gì được.

Ly Yên vươn tay bắt mạch của hắn một chút, vốn định xác nhận một chút độc này có giải được hay không, không ngờ phát hiện một chuyện khác.

Ly Yên kinh ngạc, không thể nào tin nổi ngẩng đầu nhìn Lăng Dạ Vũ, nói: "Hắn không còn một chút nội lực nào."