Độc Sủng Vương Phi - Vương Phi Bí Ẩn

Chương 74: Người không quan hệ ????

"Ngươi đến từ lúc nào?" Kỳ Doãn híp mắt nhìn chằm chằm hắc y nhân, trong mắt mang theo bất mãn như có như không

Thâm chí mọi người trong tẩm cung của hắn cũng không có bất luận kẻ nào phát hiện, nếu mà có người muốn hại hắn, như thế hắn...... Kỳ Doãn nghĩ tới đây, sau lưng xuất một mảnh mồ hôi lạnh, xem ra hắn nhất định phải tăng mạnh đề phòng trong cung, bằng không hoàng cung này liền giống như cái chợ, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, thật không biết đoàn thị vệ này ăn cái gì, thậm chí ngay cả trong cung cũng vào được mà một chút bọn chúng cũng không có phát hiện.

"Đã đến lâu rồi." Hắc y nhân giống như đang ở nhà mình, ngồi xuống, sau đó tiếp theo chậm rãi nói: "Lần này thất bại, không cần phải vội, về sau còn có cơ hội."

Thanh âm ẩn hiện mơ hồ, khiến Kỳ Doãn cảm thấy bối rối trong lòng, sắc mặt có phần khó chịu, ngược lại nghĩ đến Thượng Quan Thi Vũ vẫn ở cùng Diệp Thừa Tầm, chính mình không có cướp nàng về, hai  tay buông xuống ở bên người gắt gao nắm chặt thành quả đấm, nổi lên gân xanh, hiện rõ sự phẫn nộ cùng sức lực của hắn.

"Về sau? Còn gì mà về sau?" Kỳ Doãn cười tự giễu, trong đầu hiện lên ánh mắt, khuôn mặt của Thượng Quan Thi Vũ, nhìn hắc y nhân chán nản nói.

"Còn có cơ hội, ngươi kiên nhẫn chờ chút." Hắc y nhân bình tĩnh nói, một bàn tay cầm chén trà trên bàn nhẹ nhàng thưởng thức, nhưng giọng điệu lại để lộ ra sự phấn khích của mình.

"Hừ,bây giờ trẫm tin tưởng ngươi." Kỳ Doãn hừ lạnh một tiếng, song vẫn nhìn chằm chằm vào lưng hắc y nhân, giống như muốn đem hắn nhìn thấu, nhưng cái gì cũng nhìn không thấy, ngược lại bị toàn thân tà khí của hắn dọa cho run rẩy.

"Tốt, ta đi trước, ngươi kiên nhẫn chờ, sẽ có cơ hội, quản lý cho tốt Kỳ Tinh quốc của ngươi đi." Hắc y nhân đặt chén trà xuống, lưu lại một câu sau cùng, liền không thấy bóng dáng.

Kỳ Doãn nhìn tẩm cung trống không, thanh âm chán nản của hắc y nhân còn đang vang vọng ở bên tai hắn, trong tẩm cung to như vậy chỉ có một mình hắn, lúc này  Kỳ Doãn càng thấy nhớ Thượng Quan Thi Vũ, nhớ đoạn thời gian ngọt ngào của hai người, nắm chặt lại hai tay, quyết tâm đoạt lại Thượng Quan Thi Vũ càng thêm kiên định, lúc trước hắn muốn ngồi trên cái long ỷ này, không phải là vì để ở cùng Thi Vũ thật hạnh phúc sao?

Hiện giờ chỉ còn lại một mình hắn, này tính cái gì? Ngôi vị hoàng thượng này  còn có nghĩa lý gì? Thi Vũ, nàng chờ ta, ta nhất định sẽ cướp nàng trở về, nàng là của ta, nàng là của ta, ai cũng đừng nghĩ cướp nàng đi......

@-@~

Ly Yên cùng Lăng Dạ Vũ xác định Kỳ Doãn sẽ không quay lại, sau khi Diệp gia bảo vô sự, hai người liền trở về vương phủ, nhưng mà  Lăng Nguyệt quốc cũng không có xảy ra chuyện gì, vô cùng bình tĩnh, giống như là bình yên trước cơn bão.

"Vũ, ta mệt mỏi." Hai người đi tới trong phòng, Ly Yên ngồi xuống, sau đó Lăng Dạ Vũ ngồi ở bên người nàng, Ly Yên đem cả thân thể tựa vào trên người Lăng Dạ Vũ, dịu dàng nói.

"Ta đói bụng." Lăng Dạ Vũ còn chưa trả lời, Ly Yên liền cảm giác bao tử có phần trống trơn, còn nói thêm một câu.

"Vi phu thay nương tử xuống bếp." Lăng Dạ Vũ sủng nịch nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Ly Yên,cười nói.

Vừa dứt lời, liền có hạ nhân gõ vang cửa phòng.

"Tiến vào." Thânh âm Lăng Dạ Vũ liền trở nên bình tĩnh vô ba, trong mắt nhìn Ly Yên, trên mặt vẫn cưng chiều như cũ, thật giống như câu nói vừa rồi không phải hắn nói  vậy.

"Vương gia, hoàng thượng triệu kiến vương phi." Một hạ nhân đẩy cửa vào, khom người sợ hãi nói.

"Ta mệt nhọc." Lăng Dạ Vũ chưa nói gì, nhưng nữ tử trong lòng hắn lại bày ra bộ dáng điềm đạm đáng yêu nhìn hắn, cực kỳ rõ ràng nói cho hắn biết, chính mình không muốn tiến cung.

"Bẩm với hoàng thượng, vương phi mệt mỏi, nếu muốn gặp nàng thì chờ sau khi nàng tỉnh thì tự mình tới đây." Lăng Dạ Vũ cười cười, sau đó lạnh giọng nói với hạ nhân.

Hạ nhân kia chỉ cảm thấy hỗn độn ở trong gió, ở trong lòng im lặng hò hét, Vương gia, người có cần sủng vương phi như vậy không? Người kia chính là hoàng thượng a!

Mang theo lòng tràn đầy bất đắc dĩ, hạ nhân khom người hành lễ thối lui ra ngoài, chậm rãi đi tới phòng khách đi, trong lòng suy nghĩ xem phải bẩm với công công truyền chỉ kia như thế nào.

"Vương phi đâu?" Công công đến truyền chỉ thấy hạ nhân một mình quay lại, không thấy Ly Yên, nghi hoặc hỏi.

"Cái này, bẩm... Bẩm công công... Nói, vương... Vương phi nói nàng mệt mỏi, vương... Vương gia nói đợi vương phi thức... Thức dậy,  bảo hoàng... Hoàng thượng.... Tự mình tới... Gặp... Gặp... Vương... Vương phi." Cả người hạ nhân run rẩy, trán chảy mồ hôi lạnh, không dám ngẩng đầu nhìn công công, rốt cuộc lắp bắp một hồi cũng nói xong một câu, nhất thời cũng cảm thấy trong lòng thoải mái  không ít.

"Này..." Công công nghe xong câu nói kia, im lặng không nói gì, mà đúng hơn là không biết nên nói cái gì.

Dừng một chút, công công khụ khụ một hồi sau đó lắc lắc phất trần trong tay nói: "Được rồi, Tạp Gia đi về trước đây."

Nói xong công công kia quay đầu bước đi, hạ nhân nhìn theo bóng dáng của hắn, xoa xoa trán.

Rốt cuộc, sau khi Ly Yên tỉnh lại, Lăng Dạ Trần cũng không có đến tìm nàng, cũng không bảo người tới thỉnh nàng tiến cung.

Ngày đó, Ly Yên ra bên ngoài nghe người trong nhà bẩm báo tin tức với nầng, trở lại vương phủ, nhưng không có thấy bóng dáng Lăng Dạ Vũ, có chút kỳ quái, nhưng cũng không có nghĩ nhiều, cho rằng hắn có việc phải đi trước.

Sau khi nghỉ ngơi tốt, Ly Yên liền rời giường đi tìm Lăng Dạ Vũ.

"Ngươi qua đây." Ly Yên rời khỏi phòng, đi chưa được mấy bước liền thấy một hạ nhân, liền bảo hắn sang đây.

"Vương gia nhà ngươi đi đâu vậy?" Ly Yên lên tiếng hỏi.

"Vương gia ở phòng khách." Hạ nhân kỳ quái nhìn thoáng qua Ly Yên, sau đó hồi đáp.

Không rõ vì sao hắn lại nhìn mình  như vậy, Ly Yên nghĩ không ra vì sao, liền trực tiếp đi đến phòng khách.

"Vũ." Chưa thấy người, đã nghe thấy tiếng, Ly Yên nghe thấy bên trong có tiếng nữ nhân, không biết là ai đến đây, liền gọi vào bên trong.

"Vương gia." Ly Yên nhấc chân đi đến cạnh cửa, liền nghe thấy một thanh âm nữ tử cực kỳ quyến rũ, mà nàng ta gọi càng làm cho nàng không thoải mái, chẳng lẽ là Lăng Dạ Phong đến đây?

Nhìn bên một màn chói mắt bên trong, Ly Yên cảm giác có cái gì đó đang tan vỡ, nghiền nát.

"Vũ?" Ly Yên không thể tin được người nọ là Lăng Dạ Vũ, nhưng khuôn mặt này, đã sớm khắc ở trong lòng nàng, lại không lừa được nàng, nắm chặt hai tay, Ly Yên lên tiếng chậm rãi gọi, kỳ vọng người nọ không phải là người mình nghĩ.

"Vương gia, Nàng ta là ai vậy a?" Nữ nhân trong lòng quay đầu thấy một nữ tữ tuyệt sắc đứng ở cửa, trong lòng nhịn không được ghen tị, nhưng vẫn nũng nịu nói Lăng Dạ Vũ, tay cũng không an phận đặt ở trong ngực Lăng Dạ Vũ, cả người cũng ru rú ở trong ngực Lăng Dạ Vũ, cười  xinh đẹp.

"Một người không quan hệ mà thôi." Lăng Dạ Vũ lạnh giọng nói, nhãn tình không chớp nhìn nữ nhân trong lòng, từ lúc Ly Yên xuất hiện đến bây giờ cũng không có nhìn qua nàng một cái.

"Người không quan hệ a? Vậy sao nàng ta lại có thể ở chỗ này?" Nữ tử làm bộ như cái gì cũng không biết, tò mò hỏi han, tay cũng không yên, thân thể dựa vào là Lăng Dạ Vũ càng ngày càng gần.

"Vũ, chàng nói cái gì? Người không quan hệ?" Ly Yên nhìn Lăng Dạ Vũ, không thể tin được hắn có thể nói ra lời như vậy, đây là hắn, là Lăng Dạ Vũ  vô cùng cưng chiều nàng của ngày xưa sao?

"Ngươi đi xuống." Ly Yên tiến lên, một tay kéo nữ tử trong lòng Lăng Dạ Vũ xuống, nữ tử gắt gao ôm Lăng Dạ Vũ, nhưng mà khí lực của Ly Yên rất lớn, nàng ta không chịu nổi, liền bị ném rơi trên đất.

"A, Vương gia, chàng xem nàng ta vậy mà dám ở trước mặt ngài khi dễ thϊếp kìa? Vương gia, người nên vì ta phân xử a!" Nữ tử bị ném trên đất, lập tức hai mắt đẫm lệ, một bộ dạng đáng thương tội nghiệp nhìn Lăng Dạ Vũ, thanh âm kiều mỵ mê người.

"Vũ, Chàng làm sao vậy?" Ly Yên đưa tay giữ chặt tay Lăng Dạ Vũ, run rẩy  hỏi.

Nhưng Lăng Dạ Vũ lại trực tiếp bỏ qua tay nàng, cũng không nói gì bất kỳ cái gì, trên mặt vẫn lạnh lùng.

"Vũ, chàng trúng độc sao?" Ly Yên khó tin được một người hôm qua còn cưng chiều nàng mọi thứ, hôm nay liền trở thành bộ dáng như vậy, nhất định là Vũ đã bị người hạ độc, tuy nàng chưa từng nghe qua có loại dược vật có thể khiến cho ngươi thay đổi thái độ với người khác, nhưng đều này không có nghĩa là không có loại dược này, không phải nàng đã chết, cũng sống lại ở thế giới này sao?

Lại vươn tay, Ly Yên gắt gao cầm tay Lăng Dạ Vũ, Lăng Dạ Vũ nghĩ muốn bỏ ra, nhưng Ly Yên lại dùng tới  mười phần nội lực, Lăng Dạ Vũ đành phải để cho nàng nắm, nhưng sắc mặt lẫn vẻ mặt lại vô cùng lạnh lùng, Ly Yên nhìn ánh mắt hắn, cảm giác lòng  mình  từng chút từng chút bị ánh mắt lạnh như băng kia làm đông lại, rét lạnh thấu xương, mỗi một tế bào đều chịu đựng nỗi đau đớn của giá rét, thậm chí ngay cả mỗi khớp xương của nàng dường như cũng đã bị đóng băng.

Thăm dò mạch đập trên tay Lăng Dạ Vũ, Ly Yên cũng không phát hiện ra cái gì, thân thể Lăng Dạ Vũ rất tốt, không có trúng độc gì, không thể tin được, Ly Yên lại dò xét mạch đập của Lăng Dạ Vũ lần nữa.

Cái gì cũng không có...... Lòng tràn đầy thất vọng nắm tay Lăng Dạ Vũ, không biết còn có khả năng gì không, ánh mắt kia thật sự làm nàng không chịu nổi, Ly Yên cố suy nghĩ, nhớ lại toàn bộ những gì có thể xảy ra......

"Ngươi đủ rồi?" Giọng nói lạnh như băng làm gián đoạn suy nghĩ của Ly Yên, tay Ly Yên lại bị Lăng Dạ Vũ vô tình gạt ra.

"Vương gia." Nư tử vẫn ngồi dưới đất, nhìn thấy cơ hội, lập tức chen vào, lách đến giữa hai người, ngồi vào trong lòng Lăng Dạ Vũ, hai tay gắt gao ôm cổ Lăng Dạ Vũ.

Ly Yên cứ như vậy nhìn nữ tử kia lại ngồi vào trong vòng tay ôm ấp của Lăng Dạ Vũ, ngay cả mình bị đẩy ra cũng không có phản ứng, liền như vậy trực tiếp lui về phía sau  vài bước.

Lạch cạch.

Có  thứ gì đó trong suốt đang dần nhỏ giọt, hơi giật mình nhìn hai người trước mắt, Ly Yên cảm giác được trên mặt mình lành lạnh, Diễn đàn.khoé mắt cũng ẩm ướt.

Có cái gì đó chạm vào đang dần dần sụp đổ, cùng với giọt lệ trong suốt tan vỡ trên mặt đất, không lưu lại bất cứ thứ gì.

Nàng nên làm cái gì bây giờ? Nàng nên làm cái gì bây giờ?...... Ở trong đầu Ly Yên một lần lại một lần tự hỏi chính mình......

Vũ không cần nàng, nàng yêu hắn sâu đậm, hắn đi vào trong lòng nàng nhưng lại không thích nàng, không có hắn, thế giới của nàng nên làm sao bây giờ? Vì sao? Vì sao sau khi đi vào lòng của nàng, lại vội vã rời đi, chỉ để lại một dấu vết thật sâu, một đạo vết thương khiến nàng muốn xoá cũng không xoá được.

Nữ tử trong lòng Lăng Dạ Vũ thấy ánh mắt mất mác của Ly Yên, còn có nước mắt dừng không được kia, trong lòng vui mừng đến nở hoa, gắt gao ôm Lăng Dạ Vũ.

"Vương gia, sao nàng ta lại khóc a? Vừa rồi rõ ràng là nàng ta khi dễ thϊếp, sao bây giờ nàng lại khóc lên rồi?https://diendanlequydon。com"Ánh mắt nữ tử tràn đầy ủy khuất, tựa đầu tựa vào trên vai Lăng Dạ Vũ, khóe miệng gợi lên ý cười như có như không, đắc ý nhìn Ly Yên.

"Không cần phải để ý đến nàng ta, nàng cùng ta một chút quan hệ cũng không có." Lăng Dạ Vũ thờ ơ nhìn nơi ướt nhẹp dưới mặt đất thanh âm lạnh lùng.

Mà  từ đầu đến cuối trong mắt LY Yên chỉ có một mình Lăng Dạ Vũ, đối với kɧıêυ ҡɧí©ɧ của nữ tử, một chút cũng không để ý, trong mắt trong lòng toàn bộ là ánh mắt cùng thanh âm lạnh như băng của Lăng Dạ Vũ, còn có câu nói "chẳng quan hệ tới ta" của hắn.

Đưa tay xoa xoa mặt, nhưng mà không ngăn lại được nước mắt, giống như mở vòi nước, không ngừng mà tuôn ..... Ly Yên liền vươn ra hai tay bắt đầu lau mặt, cố gắng mở to mắt, nhưng vẫn không có cách nào.....