Giá Như...

Chương 28

Nhưng Mộ Ái Quốc cũng có băn khoăn của mình, ông sợ dừng lại, muốn đi lại sẽ khó khăn.

"Bằng không chúng ta đi tới trước một đoạn nữa đi, nơi này ngoại trừ đá chỉ có đá, ngay cả đồ ăn cũng không tìm được." Mộ Ái Quốc đề nghị.

Vương Hiểu Lệ lại chết sống không đi tới trước: "Muốn đi thì anh đi đi, em thật sự muốn nghỉ ngơi một chút."

Nhìn núi lớn liên miên không dứt này, mấy người gần như sắp tuyệt vọng!

Vào lúc đó, đột nhiên Mộ Ái Quốc nghe thấy có tiếng người nói chuyện.

"Ba, hình như có người!" Mộ Kiều Kiều kích động không thôi, có người thì chứng tỏ bọn họ có thể được dẫn ra ngoài.

Tinh thần Vương Hiểu Lệ cũng tỉnh táo, nói không chừng có thể có đồ ăn, chỉ cần bọn họ có thể rời khỏi đây, bây giờ làm gì bà ta cũng chịu.

Mộ Ái Quốc bọn họ rất nhanh đã gặp được mười mấy người đàn ông cường tráng, những người này mặc quần áo bụi bẩn, từng người còn khiêng mấy cái cuốc linh tinh gì đó.

"Đồng hương, gặp phải các anh thật sự là quá tốt!"

Mộ Ái Quốc vội vàng chạy tới chào hỏi bọn họ, người đàn ông quan sát Mộ Ái Quốc rất đề phòng: "Ông là ai? Tại sao lại ở đây?"

Mộ Ái Quốc cười khổ nói: "Chúng tôi bị người hãm hại, đây rốt cuộc là chỗ nào? Làm sao ra khỏi đây?"

Mấy người đàn ông cường tráng liếc nhìn nhau: "Chỗ chúng tôi tên là Mãng Sơn, nên thôn của chúng tôi cũng tên là Thôn Mãng Sơn."

"Vậy chúng tôi có thể đến thôn các anh nghỉ ngơi một chút không?"

Người đàn ông cường tráng nhìn Mộ Ái Quốc, sau đó nhìn Vương Hiểu Lệ và Mộ Kiều Kiều sau lưng ông cách đó không xa, lúc này hai mắt tỏa sáng.

Một người thành phố da mịn thịt mềm dẫn theo một người phụ nữ vẫn còn phong vận và một cô gái mềm mại, thật là quá tốt, phải biết, trong thôn khe núi của bọn họ, đã rất nhiều năm chưa từng thấy phụ nữ, lại còn là cô gái xinh đẹp như Mộ Kiều Kiều.

Lúc này nhóm người độc thân này nháy mắt với nhau, bất kể như thế nào, trước dẫn người về rồi hãy nói.

Mộ Ái Quốc bọn họ cũng không biết, chờ đợi ở trước mặt bọn họ, cũng không phải là đường về nhà, mà là tương lai thống khổ không có tận cùng.

Mộ Ái Quốc đi theo những người đàn ông đó trở về thôn, cái chỗ này vô cùng nghèo khổ, khiến người ngạc nhiên là, nơi này gần như không có phụ nữ, lúc Vương Hiểu Lệ tò mò hỏi thăm, những người này cũng ngậm miệng không đề cập tới.

Nhưng, những người này thật hết sức nhiệt tình, cố ý chuẩn bị rượu ngon thức ăn ngon, chiêu đãi Mộ Ái Quốc bọn họ.

Mộ Ái Quốc bọn họ ăn no một bữa, mơ mơ màng màng ngủ, mà chờ đến lúc Mộ Kiều Kiều tỉnh lại, mới phát hiện, không thấy Mộ Ái Quốc bọn họ, cô ta ngủ một mình ở trên giường thật dài, ở trước mặt cô ta, có bảy tám người đàn ông cường tráng đứng đó.

Mộ Kiều Kiều không khỏi cảm thấy sợ hãi, cô ta vô thức nắm chặt chăn mỏng trên người, ánh mắt cảnh giác lại sợ hãi: "Ba mẹ tôi đâu, các người muốn làm cái gì?"

"Cô em, dáng em thật là đẹp, cả nhà cô em đã tới Thôn Mãng Sơn bọn anh, đây chính là một loại duyên phận, nói không chừng là trời cao cố ý đưa em tới, nối dõi tông đường cho bọn anh!"

Mộ Kiều Kiều càng nghe càng cảm thấy đáng sợ, rốt cuộc cô ta đã đến chỗ nào, ánh mắt những người này nhìn cô ta thật sự là cực kỳ ghê tởm.

Mấy người đàn ông nhìn thấy vẻ mặt từ chối rõ ràng của Mộ Kiều Kiều, lúc này hơi sửng sốt, ngay sau đó không khỏi có chút không thích: "Vẻ mặt cô là sao, quên nói cho cô biết, đến chỗ chúng tôi, thì phải nghe lời chúng tôi, mà quy định lớn nhất trong thôn chúng tôi chính là chung vợ, cho nên, bây giờ, cô đã là vợ chung của chúng tôi."

Mộ Kiều Kiều hoảng sợ trợn to hai mắt: "Anh đang nói bậy gì vậy? Tôi không phải là vợ của các anh, tôi hoàn toàn không quen biết các anh!"

"Không sao, ngủ một giấc sẽ biết!"

Một người đàn ông trong đó nhe răng vàng khè, để sát vào Mộ Kiều Kiều: "Không nghĩ tới tính tình rất dữ, anh thích con ngựa bé nhỏ hung dữ như vậy”, người đàn ông cười gằn tiến lên, một đôi bàn tay hiện đầy vết chai chạm vào trước ngực cô ta.

Mộ Kiều Kiều hét thê lương chói tai, nhưng dù xin tha thế nào, những người này cũng không bỏ qua cho cô ta!

Trước mắt Mộ Kiều Kiều tối sầm, sợ khóc chết!

...

Nhà họ Tương, Tương Quý Thần đứng ở đó, mặt mũi tỉnh táo nhìn ông nội mình - Tương Kiến Đảng.

"Con đã nghĩ kỹ?" Trong đôi mắt Tương Kiến Đảng tràn đầy tinh quang, Tương Quý Thần gật đầu: "Dạ! Ông nội, hi vọng ông có thể thành toàn cho con!"

Tương Chính Nam bên cạnh vội ngăn cản: "Ba, ba đừng đồng ý với nó, nghiệt chướng này mới vừa làm sụp đổ nhà họ Mộ, bây giờ giao vị trí Tổng giám đốc cho nó, chẳng phải sẽ bị nó phá đổ sao?"

Tương Quý Thần không nói một lời, chỉ nhấp nhẹ môi mỏng, ánh mắt không hề lùi bước nhìn Tương Kiến Đảng.

Tương Kiến Đảng thở dài, cầm tư chương tượng trưng cho quyền lợi nhà họ Tương cho Tương Quý Thần: "Quý Thần, ông đồng ý, bắt đầu từ hôm nay, Tổng giám đốc tài phiệt Tương thị chính là con!"

Tương Quý Thần cúi thật sâu: "Cảm ơn ông nội."

"Ba!"

Tương Chính Nam tức hổn hển muốn mở miệng, lại bị ánh mắt Tương Kiến Đảng ngăn cản, chỉ có thể ngượng ngùng đứng ở đó, đáy mắt tràn đầy mất mác.

Rất nhanh, tin tức Tương Thị Tài Phiệt thay đổi Tổng giám đốc truyền ra cả thương giới, chỉ là, cách làm truyền cháu không truyền con của Tương lão gia tử rước lấy không ít người nghị luận ầm ĩ.

Mà Tương Quý Thần lấy được công ty, lại bắt đầu dứt khoát thay đổi hẳn hoi, giảm biên chế trong công ty, bán của cải lấy tiền mặt, chỉ một tháng ngắn ngủi, đã biến công ty thực nghiệp nổi tiếng Giang Thành, thành xí nghiệp từ thiện.

Tương Thị Tài Phiệt phen này thay đổi, làm cho cả Giang Thành cũng nổi lên thay đổi nghiêng trời lệch đất theo, hầu như tất cả mọi người đều cười nhạo nhà họ Tương, vậy mà, dù sao nhà họ Tương cũng là cây lớn rễ sâu, dù bị Tương Quý Thần lăn lộn như thế, cũng vẫn không mất đi vị trí đầu rồng lão đại, ngược lại vì hành động của Tương Quý Thần, khiến cho danh tiếng Tương Thị Tài Phiệt càng cao vài phần.

Không thể không nói, đây cũng là một loại may mắn và bản lĩnh.

Nhưng chuyện này ở nhà họ Tương tất nhiên không hề lạc quan.

Hôm nay, Tương Quý Thần tan việc về nhà, đang chuẩn bị lên lầu, đã bị Tương Chính Nam và Hà Dĩ Ninh gọi lại.

"Quý Thần, con đứng lại đó cho ba!"

Tương Quý Thần dừng bước, xoay người nhìn bọn họ: "Có chuyện gì sao?"

Nét mặt Tương Chính Nam đầy vẻ giận dữ: "Quý Thần, con có biết con đang làm gì hay không? Bây giờ cả Giang Thành đều đang cười nhạo nhà họ Tương chúng ta, con muốn hoàn toàn phá đi tổ nghiệp người nhà cực khổ lập nên sao?"

Vẻ mặt Hà Dĩ Ninh cũng không hiểu: "Quý Thần, rốt cuộc con làm như vậy là vì cái gì? Con không thoải mái chuyện gì có thể nói với ba mẹ, dù thế nào cũng không thể trút vào công ty!"

Tương Quý Thần nhíu mày: "Nói xong chưa? Nói xong rồi thì con đi đây."

Tương Quý Thần nói xong chuẩn bị tiếp tục lên lầu, Tương Chính Nam tức giận xanh cả mặt: "Thằng con bất hiếu này!"

Tương Quý Thần dừng bước chân, ánh mắt lạnh như băng nhìn Tương Chính Nam: "Lúc ba mẹ giúp đỡ người nhà Mộ Kiều Kiều lừa gạt đứa con ruột là con đây, nên nghĩ đến bây giờ, tất cả những chuyện này, là do ba mẹ gây ra, con chỉ trả quả mà thôi!"

Tương Quý Thần nói xong, không để ý tới ba mẹ mình, trực tiếp xoay người đi, Tương Chính Nam hận nghiến răng, nhưng vẫn không thể làm gì, Hà Dĩ Ninh lại không nhịn được lầm bầm lầu bầu, chẳng lẽ, ban đầu mình đã thật sự làm sai sao?

Mà hình như Tương Quý Thần lại chuẩn bị đi vào con đường tăm tối, cũng không lâu lắm, thậm chí anh còn đổi cái tên Tương Thị Tài Phiệt thành Tập đoàn Từ thiện Thiên Tinh, bắt đầu một lòng làm từ thiện.