Giá Như...

Chương 19

"Ngày 10 tháng 6, mình bắt đầu áp dụng kế hoạch, mình bỏ thuốc Quý Thần, giây phút nằm ở dưới người anh ấy, mình chỉ cảm thấy cực kỳ châm chọc, mình chưa từng nghĩ đến có một ngày, mình sẽ cần dựa vào cách này để đến với anh ấy, chỉ mong trời cao thương hại mình, nhanh cho mình một đứa con, mình thật sự không còn nhiều thời gian lắm."

. . .

Tương Quý Thần nhìn từng tờ nhật ký một, chỉ cảm thấy giống như là có một cây dao đang không ngừng khuấy vào tim anh, khiến anh vô cùng đau đớn, ngón tay của anh run rẩy, từng giọt nước mắt to rơi xuống.

Một người đàn ông ngồi ở vị trí bên cạnh Tương Quý Thần thỉnh thoảng liếc nhìn anh, ánh mắt có chút kỳ lạ.

Máy bay hạ xuống, các hành khách bắt đầu tự động rời đi, Tương Quý Thần ngẩn ngơ ngồi đó, gương mặt hồn bay phách lạc.

Hành khách bên cạnh không nhịn được vỗ vỗ vai anh, đưa cho anh một bao khăn giấy: "Người anh em, làm người đừng quá cảm tính, đọc sách cũng khóc thành như vậy, cũng không có ai như thế!"

Tương Quý Thần vẫn không nhúc nhích, anh cảm thấy tim mình như bị phá ra một lỗ thủng, trống rỗng, anh đi xuống máy bay như u hồn, dường như dùng hết tất cả sức lực của mình.

Cũng trong lúc đó, bên nước Mỹ, Lục Tử Hào lái xe ra ngoài, lái thẳng đến một bệnh viện ở trung tâm thành phố.

Lục Tử Hào đi thẳng đến khoa dành cho người nhập viện, anh cầm bao lớn bao nhỏ, đẩy cửa ra, trên giường bệnh có một người phụ nữ, đây là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, lại có vẻ vô cùng gầy gò, vẻ mặt cô mệt mỏi, trông hết sức yếu ớt, ánh mắt dịu dàng nhìn bóng dáng nho nhỏ bên cạnh.

Đó là một đứa bé hết sức đáng yêu, lúc này đang ngoan ngoãn bú sữa, người phụ nữ nâng bình sữa, ánh mắt có chút rời rạc, không biết đang nghĩ chuyện gì.

"Thiên Tinh..."

Mộ Thiên Tinh ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Tử Hào xách theo không ít đồ, không nhịn được cau mày: "Anh Tử Hào, sao anh mua nhiều đồ đến vậy, chỗ em đủ dùng rồi, thiếu cái gì, em sẽ nhờ người ta mua giúp."

Lúc Tử Hào bỏ đồ trong tay xuống, dịu dàng giải thích: "Đều là đồ bé con cần."

Vừa nói, Lục Tử Hào bế đứa bé bên cạnh cô cực kỳ tự nhiên, động tác thông thạo cho cậu bú sữa, vừa bất mãn nói: "Đúng rồi, hộ tá anh mời đâu? Sao cô ta có thể để một mình em ở đây chăm sóc bé con? Loại chuyện như cho bú sữa, nên để cho cô ta làm mới đúng!"

Mộ Thiên Tinh cười cười, giải thích: "Là em kêu cô ấy ra ngoài mua ít đồ, hơn nữa, chỉ làm sữa bột mà thôi, em vẫn có thể."

Sắc mặt Lục Tử Hào lại không hề hòa hoãn mấy phần: "Bây giờ quan trọng nhất là em phải nghỉ ngơi đủ."

Mộ Thiên Tinh tựa trên giường bệnh, cũng không phản bác lời của Lục Tử Hào, qua thật lâu, cô mới lơ đãng mở miệng: "Anh đã gặp anh ấy?"

Tay bế đứa bé của Lục Tử Hào dừng lại, ngay sau đó trả lời có chút do dự: "Đúng, anh thấy hình như cậu ta đã hồi phục trí nhớ."

Mộ Thiên Tinh sửng sốt, đáy mắt thoáng qua một tia mất mác, giọng nói vẫn thản nhiên: "Vậy sao? Không nghĩ tới nhanh như vậy."

Mắt Lục Tử Hào nhìn thẳng mắt Mộ Thiên Tinh, dường như muốn nhìn thấy tâm tình trong nội tâm cô.

"Em không có ý định gặp lại cậu ta sao?"

Mộ Thiên Tinh lắc đầu: "Không cần thiết nữa."

"Nhưng anh thấy hình như cậu ta vô cùng muốn gặp em, vẻ mặt cậu ta không giống giả bộ, có lẽ, cậu ta...vẫn còn yêu em." Trong giọng nói của Lục Tử có chút thăm dò, đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Mộ Thiên Tinh.

Mộ Thiên Tinh lại không nhịn được hạ mắt xuống, vẻ mặt thản nhiên, vẫn thanh lãnh như trước đây: "Từ trước tới nay hôn nhân và tình yêu không phải chỉ là chuyện của hai người, tới bây giờ em cũng mới hiểu được, sợ rằng bọn em yêu nhau sẽ không được bất kỳ ai chúc phúc, không có cũng được, huống chi, bọn em đã ly hôn."

Trong lúc nói chuyện, Lục Tử Hào đặt đứa bé đã ăn uống no nê xuống bên cạnh Mộ Thiên Tinh.

Mộ Thiên Tinh vươn tay ra, dịu dàng vỗ vỗ lên người đứa bé: "Huống chi, em có đứa con trai đáng yêu thế này, đã rất thỏa mãn."

Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên người Mộ Thiên Tinh, mặt mày cô nhẹ nhàng, khiến cô trông càng tinh tế nhu mỹ, Lục Tử Hào hầu như không thể dời mắt.

Mộ Thiên Tinh chậm rãi cong môi lên, nở nụ cười dịu dàng: "Nói tới, em vẫn chưa cám ơn anh đàng hoàng, anh Tử Hào, nếu ban đầu anh không quả quyết để em sinh con ra, sợ rằng bây giờ em đã sớm chết, thật không nghĩ tới bây giờ em còn có thể sống thêm mấy năm."

Nhìn Mộ Thiên Tinh không để ý tới sống chết, lòng Lục Tử Hào không khỏi căng thẳng, anh muốn đuổi người đàn ông kia ra khỏi lòng Mộ Thiên Tinh, nhưng cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng không quan tâm đến gì cả của Mộ Thiên Tinh.

Lục Tử Hào hơi do dự trong chốc lát, không nhịn được nói sự thật với Mộ Thiên Tinh.

Thiên Tinh, không chỉ là mấy năm, phẫu thuật cắt bỏ u não của em rất thành công, chỉ cần yên tâm tĩnh dưỡng mấy tháng, sau khi xuất viện thì cả đời không lo. Cho nên, em còn thời gian rất dài rất dài, có thể ở bên cạnh bé con nhìn nó lớn lên! Có thể có được cuộc sống của chính mình."

Mộ Thiên Tinh khϊếp sợ nhìn sang: "Vậy là sao?"

Lục Tử Hào không thể không thẳng thắn: "Ban đầu thấy em mang thai ngày ngày hộc máu, dùng thuốc hoàn toàn không khống chế được thời gian, trong lòng anh rất lo, anh nghĩ, tuyệt đối không thể để cho em chết! Vốn là anh muốn em gϊếŧ đứa bé này, nhưng anh biết, đứa bé này là mạng của em."

Lục Tử Hào dừng một chút, sau đó mới tiếp tục nói: "Vì vậy anh lừa em, thật xin lỗi, Thiên Tinh, lúc ấy anh lừa em nói chỉ có sinh non mới có thể giữ được đứa bé, bởi vì anh biết khi đó, ở trong lòng em, đứa bé quan trọng hơn chính bản thân em. May mắn là, ông trời có mắt, sau khi sinh đứa bé đã lập tức phẫu thuật cho em, em và đứa bé vẫn còn sống."

Sau khi khϊếp sợ Mộ Thiên Tinh chỉ cảm thấy vui mừng, nếu có thể sống, ai cũng không muốn đi chết, huống chi, hiện giờ cô có vướng bận, có người nhà huyết mạch tương liên với cô!

Những cực khổ, khó khăn và trải nghiệm đã qua, dường như cũng vì cho cô một niềm vui to lớn như bây giờ.

Mộ Thiên Tinh ngạc nhiên nhìn Lục Tử Hào: "Anh Tử Hào, những lời anh nói đều là sự thật sao?"

"Dĩ nhiên, trong chuyện này, anh không cần phải lừa em, Thiên Tinh, cuộc đời của em vẫn còn rất dài, em cứ nghỉ ngơi cho tốt, tất cả những chuyện trước kia đều đã qua, tương lai, cũng chỉ còn lại hạnh phúc mà thôi."

Nước mắt Mộ Thiên Tinh lập tức rơi xuống, cảm giác sống sót sau tai nạn này khiến tâm tình cô có chút kích động.

Lục Tử Hào đi tới, dịu dàng lau khô nước mắt cho cô: "Được rồi, Thiên Tinh, tâm tình tốt mới có thể nhanh khỏi bệnh, cho dù là vì bé con, em cũng phải thật vui vẻ có đúng không?"

Mộ Thiên Tinh gật đầu, nở nụ cười ấm áp vui vẻ: "Dạ, em hứa với anh, sau này em sẽ thật vui vẻ."

Dường như trong nháy mắt, Mộ Thiên Tinh được kéo từ vực sâu tuyệt vọng lên, đủ loại tâm tình tiêu cực lúc trước bay sạch, cô bắt đầu tích cực phối hợp trị liệu, nếu thật vất vả có được hi vọng sống lần nữa, dĩ nhiên cô không thể phụ lòng.