Tịch Mộ ăn uống xã giao với bạn bè mình ở Đế Uyển.
Không khí vô cùng sôi nổi.
Hắn thả lỏng cơ thể vào ghế sô pha, nhắm mắt lại. Dạo này công việc hơi nhiều, hại hắn không có thời gian nghỉ ngơi gì cả.
" Ây da! Hôm nay chúng ta đến chúc mừng anh Dương thoát kiếp độc thân nha." Một anh chàng đeo kính râm, mặc áo sơ mi hoa, quần cộc nâng ly rượu vang, cười chúc mừng Tịch Dương.
Tịch Dương một tay ôm nữ chính, một tay cầm ly rượu. Phong phạm mười phần tổng tài bá đạo, soái khí chết người. Hắn ta không nói gì cả, như ngầm thừa nhận lời nói của anh chàng áo hoa. Như Mạt ngồi khẽ đỏ mặt, tư thế của hai người trông vô cùng thân mật.
Tịch Dương thấy trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đỏ ửng. Có lẽ do hắn ta đã uống chút rượu, men say thoang thoảng, không kìm lòng được hôn lên đôi môi của cô ta ngay giữa đám người.
"Ồ!!!!!"
"Anh Dương là đang công khai chủ quyền đấy."
"Trời ạ! Ngược chết đám cẩu độc thân chúng tôi rồi!!!"
Trong phòng nhao nhao hẳn lên, ánh mắt nhìn hai người này ghen tị có, hâm mộ cũng có.
Hạ Khâm nhìn Tịch Mộ bên cạnh, hắn ta cười: " Này A Mộ! Anh trai cậu có bạn gái rồi kìa! Cậu cũng suy xét đến việc yêu đương đi chứ." Trong đám bạn, ai ai cũng từng có ít nhất một mối tình hoặc đã có người yêu. Chỉ có mỗi Tịch Mộ là không yêu ai hết. Từ hồi cấp ba đến giờ hắn luôn lẻ bóng một mình. Nhiều khi Hạ Khâm còn cho rằng người anh em của mình mắc (*)bệnh vô tính cơ.
(*)Bệnh vô tính: Tiếng Anh là Asεメual, chỉ những người không cảm thấy hấp dẫn tìиɧ ɖu͙© với giới tính nào.
Tịch Mộ nhàn nhạt trả lời: "Tôi không vội."
Bé con của hắn còn đang nhỏ tuổi.
Gấp cái gì?
Chờ cô nhóc lớn lên đã.
Hạ Khâm vỗ mạnh lên vai hắn, tỏ vẻ "Ta là người cha già lo cho đứa con trai của mình" nói: "Cậu cũng hơn hai mươi rồi. Ít nhất phải có một cô bạn gái chứ. Sao nào? Cần tôi giới thiệu cho không? Hình tượng kiểu nào cũng có hết?"
Tịch Mộ không thèm trả lời, Tịch Dương ngồi đối diện cong môi, ý tứ nhìn em trai, nói :"Tiểu Mộ có vị hôn thê rồi."
Hạ Khâm:"...."
"Cái gì? A Mộ có vị hôn thê sao?"
" Trời má! Là thiên kim nhà nào may mắn vậy?"
" Oa oa oa! Tôi buồn quá! Vậy là hai vị nam thần đều có gấu rồi."
"Có vị hôn thê thì sao chứ? Không phải anh Dương cũng có sao? Mọi người nhìn Du Y kia kìa!!!"
Câu nói cuối khiến cả phòng im lặng.
Lúc này, Tịch Mộ mới dịu dàng cười, hắn nhìn thẳng Tịch Dương: "Cô ấy không giống vậy."
Hắn sẽ không để cô chịu bất kì ủy khuất nào.
Hạ Khâm không thể tin nổi: "Cậu thích cô gái đó?"
"Có lẽ vậy."
Hạ Khâm:"....." Đây là câu trả lời kiểu gì vậy? Thích hay không thích thì nói mẹ luôn đi chứ!!
"Thế hai người đi kết hôn đi."
Tịch Mộ tiếc nuối:" Cô ấy còn quá nhỏ."
Cô nhỏ như vậy, bảo hắn kết hôn như thế nào?
Hắn đành phải chờ thôi.
Hạ Khâm định hỏi tiếp, nào ngờ chuông điện thoại của Tịch Mộ vang lên. Hắn cầm di động xem, là số máy lạ.
"Ai gọi thế?"
"Không biết, để tôi nghe thử."
Áp điện thoại vào tai, bên kia là thanh âm trẻ con ngọt ngào chết người: "Xin hỏi đây có phải là di động của anh Mộ không ạ?"
Ý cười trên gương mặt Tịch Mộ ôn nhu thêm mấy phần: "Bé con, là em à?"
__________________________________
Lại nói đến Tiểu Hề đáng thương của chúng ta.
Chuột nhỏ hai chi nắm một củ cà rốt, nhét vào miệng, không nỡ nhìn kí chủ nhà nó nữa.
Lạy chúa!
Sao cô ấy có thể nấu ăn tệ đến mức này???
Tịnh Hề đứng trước bếp gas, chăm chú nhìn nồi mì sôi ùng ục, tràn luôn cả ra bếp.
Tức nha!!!
Rõ ràng ta làm đúng theo hướng dẫn sử dụng mà!
Sao lại mặn thế này?
Không nuốt được!!! Đổ đi!
Nấu tiếp nào!
Phải nấu được một tô mì ngon.
Nửa tiếng sau, Tịnh Hề tuyệt vọng ngồi lên ghế, tay nhỏ ôm lấy bụng.
Thật đói!
Chuột nhỏ bay tới thùng rác, nhìn vào, tâm trạng có chút khó tả.
[ Kí chủ ơi! Ngài nấu năm gói mì thì hỏng cả năm luôn. Ngài bật hack à??]
Ngươi có gì ăn không?
[ Ta có cà rốt nhưng chỉ để gặm thôi, không ăn được.]
Tịnh Hề buồn bực. Cô không phải thỏ, gặm cà rốt làm gì?
Chuột nhỏ lấy một chi trước đỡ trán, thở dài: [ Kí chủ à! Nếu ngài có điểm công đức thì ok rồi. Ngài có thể dùng điểm công đức đổi lấy đồ ăn nha.]
Tịnh Hề:"...." Nhưng ta không có!
Chẳng lẽ ôm cái bụng đói đi ngủ sao?
Cô cảm thấy hối hận rồi. Hôm qua lúc thím Lý xin nghỉ cô nên bảo bà làm thêm mấy phần đồ ăn để vào tủ lạnh. Muốn ăn chỉ cần đi hâm nóng lại là được.
Chuột nhỏ lắc cái thân hình đầy lông của nó trước mắt cô: [ Kí chủ ơi! Hay là ngài gọi cho nam phụ đại nhân đến cứu trợ đi.]
Gọi cho Tịch Mộ sao?
Hắn nấu ăn ngon không?
[ Kí chủ! Kịch bản có nói là tay nghề làm bếp của hắn rất tốt đó.] Tiện thể thu thập độ hảo cảm luôn.
Tịnh Hề lấy điện thoại ra, sau đó...
Ừm, số điện thoại của nam phụ là bao nhiêu nhể?