"Ly Mục,huynh có nói đùa không?"
Thẩm Mục quyết định mình không phải nói đùa,liền quyết định đưa môi áp vào môi người kia.
Khi hơi thở gần như hoà quyện với nhau,thì lại hoá ra là một mảnh trống rỗng.
Ân Ly tránh mặt ra,khẽ cười xảo quyệt.
"Huỳnh còn dám hi sinh bản thân,Thẩm Mục?"
Thẩm Mục mở rộng vành mắt,nghe hai chữ tên mình chính xác được thốt ra từ miệng cô.
Như không tin được.
Cô biết hết rồi.
"Ừ,ngươi muốn làm sao?"
Quả nhiên.
Vẻ mặt Thẩm Mục đã khác hẳn.Khuôn mặt vô tội đã mưu toan đầy đủ mọi thứ trong đầu.
Ân Ly cười,xoa xoa mặt Thẩm Mục.Vỗn dĩ là thúc thúc của nam chính,giờ lại lưu lạc đến thế này.
"Chả làm sao cả,chết cùng chết thôi."
Chả làm sao cả.
Chết cùng chết thôi.
Cô nói như nhẹ nhàng lông hồng cánh tơ.
Thẩm Mục híp mắt,đầy đủ mà dang tay ra bóp cổ cô.Nhưng không có sức.
"Nàng thích ta không?"
"Có."
Ân Ly đáp lại luôn.
"Người đẹp như hoa trên rừng thế này,sao lại không yêu chứ?"
Bây giờ là đến lượt Thẩm Mục đen mặt.
Nàng là yêu khuôn mặt của anh sao?
"Vậy ta phải cảm ơn nhan sắc này của ta nhỉ?"
"Tất nhiên."
Lần này thì,quả nhiên Ân Ly đã ra tay,đánh luôn Thẩm Mục ngất ngây.Rồi lại nhìn sự giao động xung quanh.
******************
Thẩm Mục tỉnh lại.Phản ứng đầu tiên là bóp cổ.
Đau quá!
Nhưng kí ức lại chợt lùa về,khiến Thẩm Mục lại cảnh giác đến bất chấp.
"Sao?Hối hận khi yêu ta không?"
Ân Ly ngồi bên cạnh,gọt táo.
Ngón tay cô dài dài,mà gọt táo đến mảnh mai.
Thẩm Mục lạnh lùng nhìn cô.
Ân Ly thấy không nói,trong tay bóp chặt cằm người kia.
Cho người ta nhìn chính diện khuôn mặt mình.
"Ta yêu nàng như vậy, gϊếŧ nàng còn không kịp huống chi là hối hận."
"Tốt lắm.Hành lý của huynh đã ở ngoài,tỉnh rồi thì cút đi."
Thẩm Mục kinh hoảng nhìn cô,đôi mắt dần hiện lên lòng đỏ yêu dã.
"Chơi xong liền vứt ta đi,ta đúng là không nhìn nhầm nàng."
"Tại sao ta lại bị trúng độc,chàng không biết ư?"
Thẩm Mục lần này lại im lặng,trông khuôn mặt bình thản,nhưng phải kỳ thực phải nhìn kĩ,mới nhận ra tay ở phía dưới mép áo đã bóp chặt đến mảng đỏ ửng.
Ân Ly cũng im lặng.
Vốn dĩ,cô cũng không muốn đuổi người ta đi.
Nhưng biết làm sao được,thân thể này sắp chết nha~
Thế mà Thẩm Mục lại lặng lẽ rời đi.
[Tỷ tỷ,cũng không thể làm thẻ bình an buồn.]
"Hắn cũng chẳng là gì của ta."
"Ít nhất là trong thế giới này."
Ân Ly bổ sung hai ý.
Hệ thống giật giật khoé mắt.
****************
Nhanh chóng,đã qua một năm.
Nước An Cung Quốc ngày càng thêm cường quốc,liên tục đánh chiếm bá các nước khác.
Nhân dân đều cung phụng cúi bái một vị.
Là vị nhϊếp chính.
Ngôi vị đã định.
Vào một ngày bão táp.
"Thỉnh Nhϊếp chính đến cung gặp cung hậu."
Ân Ly đang trong thư phòng,thần trí không ổn định lắm,nghe vậy liền lười nhác đứng lên.
Khoác tạm áo bào,mà đến.
Cánh cửa phòng được mở ra.
Ân Ly nhìn thấy Cung hậu,cùng nữ chính.
"Người cho gọi con?"
"Phải,ta muốn con giúp ta một việc."
"Chị,đại sự nhờ chị."
Ân Ly khẽ thở dài,gật đầu vài cái.
"Bá tánh ta luôn coi Châu Sơn là kẻ địch,em muốn hòa giải mối quan hệ của hai nước.Nay cung hậu lại lo việc nước,em thì ít kinh nghiệm.Nên chị có thể làm sứ giả đến chỗ họ cầu hoà?Chị yên tâm,việc ở đây em sẽ lo hộ chị."
Ân Ly phảng phất cứng đờ.
"Đúng,Ly nhi,Cung Tịch còn bé."
Nhìn cảnh hai mẹ con họ ân ái.
Nếu nữ chính mới có 16,vậy cô cũng chỉ là một cô nương 18 mà thôi.
Mà trông cô khoẻ lắm à?