"Đêm hôm trước,lúc ấy ở Lăng phủ,vì ăn mừng cho hỉ sự của Thất vương gia,mà bất ngờ quận địch tấn công trong đêm nên không phòng kịp.Quân địch đã chiếm được Lăng phủ."
Nhiên Kiều,Tiêu Dực nghe quân tướng chủ phủ nói,chuẩn bị lên kế hoạch đánh đuổi, tiến công địch.
Tiêu Dực ra hiệu cho ông lui xuống,mới nói.
"Từ Lăng phủ đến đây có hai con đường,một đường núi,hai đường mòn.Huynh nghĩ chúng ta nên làm thế nào?"
Nhiên Kiều nhìn tấm bản đồ.
"Chúng ta sẽ chia quân ra làm hai phía.Ta sẽ dẫn quân đi đánh ở con đường mòn vào ngay tối mai,còn đệ sẽ dẫn quân đi chặn ở ngay đầu con đường núi.Quân địch chắc chắn đã có chuẩn bị,chắc chắn sẽ số lượng thì nhiều hơn ta.Nên ta phải chủ động tiến công trong đêm,khi sự cảnh giác của chúng giảm xuống
Khi ta tiến công,chúng sẽ phần nào chạy đi theo con đường còn lại.Nhưng đường núi trắc trở,khi đi đến cuối đường mòn,sức lực của chúng cũng sẽ giảm sút.Đệ sẽ đợi ở đó với một nghĩa quân để đánh đuổi chúng."
"Nhưng tối mai có hơi nhanh không?"
"Không nhanh,quân địch đã có sự chuẩn bị kĩ càng,hơn nữa quân cũng nhiều hơn ta,do có sự trợ giúp của các nước chư hầu đang muốn tạo phản.Hơn nữa,còn có một tướng quân có kinh nghiệm chỉ đạo,quân ta e là không thể giữ chân chúng lâu.Nên phải đánh nhanh thắng nhanh."
Nhiên Kiều cùng Tiêu Dực lên các kế hoạch chiến đấu đến gần tối thì ra ngồi với quân lính vây quần ăn uống,động viên họ để yên tâm chiến đấu.
Nhiên Kiều leo lên trên thành lũy,nhìn cảnh trăng sáng,mà nhớ đến Ân Ly.
Không biết nàng ấy bây giờ đang làm gì ?
Ta mong,là đang nhớ ta.
Trong hoàn cảnh chiến tranh này,đây là lần đầu ta cảm thấy lo lắng.
Nếu có một đi không trở về....
Nhất định,khi trở về,ta sẽ cưới nàng làm vương phi của ta.
**************
Đêm khuya vắng vẻ, chỉ có mình Tiêu Dực ngồi giữa quân lính đã ngủ,nhớ đến tiếng sáo hay vi vυ't của Ưu Tư.
Trước khi đi,Tiêu Dực đã cho Ưu Tư về với Ân Ly quận chúa.
Tiêu Dực không biết.
Tại sao mình lại làm vậy?
Bây giờ, chỉ muốn nghe tiếng sáo líu lo kia...
*************
"Đồng lòng quyết tâm đánh đuổi địch!"
"Đồng lòng quyết tâm đánh đuổi địch!"
"Đồng lòng quyết tâm đánh đuổi địch!"
Quân lính sau một ngày luyện tập,thân đều mặc áo giáp,cầm kiếm quyết chiến vì một đất nước bình yên.
Sau lưng họ là vợ con,cha mẹ.
Tất cả cùng đồng lòng chiến đấu,hào chiến vinh quang.
Nhiên Kiều đứng đầu đội quân,cưỡi ngựa.
Thân trang giáp phục,cứng rắn.Đôi mắt sắc bén nhìn về phía bên xa xăm,nơi quân địch đang chiếm cứ.
Chiến tranh cứ thế bùng nổ.Nhiên Kiều cùng binh sĩ chiến đấu,đã có người phải đổ máu.
"Kiều tướng quân,nguy rồi.Quân ta e là sắp chịu không nổi!"
Lăng chủ tướng quân chạy đến cấp báo.Tình hình quân sĩ đang không khả quan,không thể chịu lâu hơn nữa.Quân địch rất mạnh và đông.
Một mặt khác,tướng quân bên kia thì gấp rút cho quân lính mang lương thực đi,còn đâu ở lại đánh và chờ chi viện từ nước khác.
Nhiên Kiều thấy mấy quân lính địch chạy đi khá nhiều ở đường núi,chờ đến lúc quân ta sắp không chống nổi thì rút đi.
Bên con đường núi,quân địch bị nghĩa quân của Tiêu Dực lấy đá tảng đè ép liên tục,chạy không xuể.
Tối đó
Tiêu Dực nhìn quân lính ta bị thương, người nằm cán, người thì chết trên chiến trường.Tuy số lượng không lớn nhưng cũng ảnh hưởng không nhỏ.Vì gấp rút nên nước ta chỉ mới chi viện được hai vạn quân,mà quân địch e là phải trên năm vạn quân.
Tiêu Dực nhìn xung quanh,không thấy Nhiên Kiều đâu,liền đi tìm.
"Huynh,huynh!"