Sau buổi trưa, ánh nắng luôn mang vẻ lười biếng, đêm qua có một trận mưa lớn, lớn đến mức đến giờ cây cối trong hoa viên vẫn còn lưu lại chút dấu vết, hiện đã là tháng mười, thời tiết tuy hơi lạnh nhưng vẫn chưa đến mức rét run. Chủ tương lai của gia tộc Malfoy, Draco Malfoy hiện mới tám tuổi đang ngồi trên ban công phòng mình, nhìn về hoa viên trông đẹp hơn bình thường sau cơn mưa ở bên ngoài, trong đầu lại nhớ tới đôi mắt xanh lá còn hấp dẫn hơn cả ánh mặt trời.
“Đầu Thẹo, bồ hiện giống mình sống lại, quay trở về quá khứ hay vẫn đang uống trà cùng với Merlin thế?” Hắn lầm bầm lầu bầu lẩm bẩm, sau đó lại phát ra một tiếng thở dài.
Draco chắc chắn bản thân đã trúng một loại độc tên là “Đầu Thẹo mắt xanh”, cho nên mỗi lần ngủ đều mơ tới đôi mắt lục mỉm cười kia. Thề với Merlin, từ cái ngày chiến tranh bùng nổ, muốn cái tên giả Sư Tử Harry Potter kia tươi cười khó khăn đến mức nào. Cặp mắt lục ấy chỉ toàn bình tĩnh không gợn sóng, giống như vùng biển sắp xảy ra bão táp, khiến người ta phải hoảng sợ. Cũng chính thời điểm đấy người ta mới phát hiện, Harry Potter vốn chẳng phải là một con Sư Tử Gryffindor gì cả. Draco vẫn nhớ rõ lần đầu cái tên giả Sư Tử kia lộ ra tính chất đặc biệt của Slytherin, phản ứng đầu tiên của Hermione – một người luôn thông minh bình tĩnh – là rút đũa phép ra chất vấn Harry thực sự đang ở đâu, chứ đừng nói tới tên tóc đỏ Weasley luôn lỗ mãng trực tiếp hóa đá không thể nói gì, thậm ngay cả Neville luôn nhút nhát trong mắt mọi người đã đứng ra hỏi giáo sư Snape – người mà cậu xưa nay sợ nhất – rằng có phải ông đã cho Harry uống cái gì rồi không. Về phần Draco, nhìn vào Harry – Đầu Thẹo – Potter vẫn luôn im lặng trong hỗn loạn, hắn mới phát hiện bản thân dường như chưa từng thực sự hiểu con người này. Nhưng điều làm mọi người hoàn toàn hỗn loạn chính là, Chúa Cứu Thế mắt xanh chỉ nhìn tình thế mất khống chế trước mắt, nhẹ nhàng phun ra một câu “Thật ra Nón Phân Loại kiên trì nói tôi nên tiến vào Slytherin chứ không phải Gryffindor, bởi vì nó tin chắc rằng Slytherin có thể giúp tôi trở nên vĩ đại”, dẫn tới tình huống vốn đã hỗn loạn không chịu nổi biến thành hoàn toàn bùng nổ. Đợi đến lúc mọi người khôi phục lại bình tĩnh, Draco đến bên cạnh Harry, hỏi cậu có phải đang đùa dai để hòa hoãn thần kinh căng chặt của mọi người hay không. Khi đó, Harry chỉ mỉm cười nhàn nhạt nhìn lên bầu trời nói, không một ai biết Harry Potter là ai, mọi người chỉ biết Chúa Cứu Thế là một Gryffindor ngu xuẩn và lỗ mãng. Draco nhớ rõ, lúc ấy, trong mắt Harry chợt lóe qua tia châm chọc và cô độc rõ ràng. Sau này, Chúa Cứu Thế đội lốp Sư Tử bắt đầu nhe răng nanh của rắn độc ra, chân chính trở thành người lãnh đạo đời thứ hai của Hội Phượng Hoàng, không những bảo vệ được những người chống đối lại Chúa Tể Hắc Ám dưới sự truy sát của Voldemort, mà còn thu được càng ngày càng nhiều người về phe mình, thậm chí rất nhiều quý tộc xuất thân từ Slytherin đã đổi phe, theo phe Hội Phượng Hoàng. Mãi đến khi Voldemort bị tiêu diệt hoàn toàn, Tử Thần Thực Tử trong nước Anh mai danh ẩn tích, Harry trước sau vẫn bình tĩnh đứng về phía trước, hoàn toàn không còn nửa điểm xúc động lỗ mãng trong quá khứ. Cậu thiếu niên đã từng tươi cười rạng rỡ bay lượn trên sân Quidditch, không biết tự lúc nào đã lột xác trở thành người lãnh đạo có thể gánh vác cái danh “Chúa Cứu Thế”, thậm chí cậu còn khiến người ta tin tưởng và nể phục hơn cả Dumbledore.
Nhưng từ đầu đến cuối Draco vẫn còn nhớ như in cái cảnh lần đầu gặp Đầu Thẹo vào năm mười một tuổi kia. Khi đó, hắn đứng trên ghế trong tiệm “Trang phục cho Mọi dịp” của Phu nhân Malkin, Harry đứng ngay cửa tiệm, đối nghịch với ánh sáng, mái tóc đen rối xù dường như ánh lên màu vàng nhạt, đôi mắt lục giấu sau gọng kính xấu xí toát lên tia sáng còn đẹp hơn cả hồ nước mùa xuân, hồn nhiên và ngây thơ. Cậu chỉ ngoan ngoãn đứng ở đó, có chút ngượng ngùng, giống như tinh linh lọt vào nhân gian. Vì thế lúc ấy hắn mới giống như đồ ngốc chủ động mở lời, lải nhải với mong muốn hấp dẫn được sự chú ý của đối phương. Nếu năm đó mình không đần như thế, liệu rằng hắn sẽ chú ý tới Harry dị ứng với cách nói chuyện kiểu quý tộc của mình, liệu hắn có chú ý tới dáng người quá mức gầy yếu, quần áo cũ kỹ cùng với biểu hiện không thích cách hành xử kiểu quý tộc Malfoy của đối phương hay không. Nếu lần gặp gỡ đó, hắn không để Harry chạy về phía Hagrid để thoát khỏi mình, trên Tàu tốc hành Hogwarts, liệu cậu có từ chối cái bắt tay kết bạn của hắn không?
Draco vẫn nhớ trong một lần ẩn núp trước chiến đấu, khi hắn hỏi Harry ngày xưa vì sao lại từ chối mình, trong nháy mắt, Harry xuất hiện vẻ mặt cực kỳ đặc sắc. Hắn nhớ khi đó Harry trầm mặc, cũng nhớ cặp mắt lục từ lâu chưa từng gợn sóng lại bắt đầu lay động, cho nên hắn tiếp nhận kiến nghị sau cuộc chiến sẽ trả lời của Harry. Sau chiến tranh, Harry và hắn đi đến đường Privet Drive, cậu dẫn hắn tới một căn nhà trống, hai người cùng nhau ngồi trên hoa viên nhỏ đã lâu rồi không được chăm sóc, nghe cậu chậm rãi kể về thời thơ ấu của Chúa Cứu Thế. Tuy đã sớm biết Dumbledore là một lão già điên khùng thích kêu ong ong từ lời kể của cha và cha đỡ đầu, nhưng sau khi thật sự biết được cuộc sống mười năm trước khi Harry tiến vào Hogwarts, Draco không thể không thừa nhận lão điên kia đã điên hết thuốc chữa rồi. Ai có thể ngờ được, cuộc sống an toàn và sung túc như hoàng tử của Chúa Cứu Thế căn bản chỉ là một lời nói dối của Dumbledore, nếu cuộc sống còn không bằng Gia Tinh mà có thể coi là sống như hoàng tử thì mấy đứa con nhà Weasley chắc có thể được gọi là ông hoàng rồi – dù nhà Weasley nghèo đến mức chỉ có thể xài hàng second-hand. Nhưng chuyện làm Draco không thể ngờ được chính là, thái độ của mình về quần áo của Harry trong tiệm phu nhân Malkin đã bị Harry nhạy bén phát giác, đồng thời vì luận điệu về huyết thống cùng với thái độ của mình với Hagrid đã khiến Đầu Thẹo cho rằng hắn y chang người anh họ mập như heo chuyên bắt nạt cậu. Dở khóc dở cười, đó là câu miêu tả duy nhất Draco có thể nghĩ ra để hình dung tâm trạng lúc ấy của mình. Có điều, có lẽ đây chính là dụng ý của Dumbledore chăng? Bởi vì Slytherin sẽ không cho phép bản thân từ bỏ ưu nhã quý tộc, càng sẽ không nói chuyện thẳng thắn như Sư Tử Gryffindor, thế là chắc chắn Chúa Cứu Thế từ nhỏ bị ngược đãi, cần ấm áp sẽ tự động chạy về phía đàn Sư Tử.
Vẻ mặt của Harry lúc ấy thực sự thú vị, có lẽ còn thú vị hơn cả vẻ dở khóc dở cười trên mặt hắn, nhưng Draco thấy được từ trong mắt cậu có cái gì đó rất phức tạp, giống như cậu đang nhớ tới ký ức nào đấy, bi thương đến mức bất cứ lúc nào cũng có thể nhỏ ra thành giọt nước. Dù vậy, cuối cùng Harry cũng chỉ khẽ quay đầu đi, khôi phục lại vẻ bình tĩnh lãnh đạm, hờ hững nói: “Draco, mình biết bồ nhất định đang nghĩ, ‘A, cái tên Đầu Thẹo đáng chết này, mi dám đánh đồng quý tộc bạch kim cao quý cổ xưa với một con heo Muggle, bộ não của mi bị sên và cỏ lác chiếm rồi hay sao’, đại khái thế. Thực ra, mình vẫn luôn hâm mộ anh họ của mình, cho dù anh ấy có mập như heo, dù điểm thi của anh ấy chưa bao giờ bằng mình. Nhưng ít nhất, anh ấy có cha mẹ yêu thương, có một ngôi nhà thuộc về bản thân, cũng có quyền an bài vận mệnh của mình.” Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, Harry lộ ra mặt yếu ớt của bản thân trước mặt hắn. Draco tin rằng từ sau khi chiến tranh xảy ra, đó cũng là lần duy nhất Harry bày tỏ cảm xúc chân thật của mình. Nhớ tới lúc ấy, trong lòng hắn đột nhiên có chút đắc ý, bởi vì Harry như thế chỉ có hắn mới thấy được, bởi vì Harry chỉ kể chi tiết thời thơ ấu và tâm nguyện hèn mọn của cậu với một mình hắn. Nhưng sau đó hắn lại cảm thấy kinh ngạc và bi ai, Harry – Chúa Cứu Thế - Potter chỉ có một tâm nguyện duy nhất là có cha mẹ cùng với một ngôi nhà, nhưng tâm nguyện nhỏ bé đó lại chỉ có thể cất giấu ẩn sâu trong linh hồn mà thôi.
Dù đã qua giữa trưa, nắng đang vượng nhưng bi thương lại làm Draco phút chốc cảm thấy lạnh. Thì ra những chi tiết từ kiếp trước, mọi chuyện về đôi mắt lục kia, hắn vẫn luôn ghi nhớ rõ ràng, ngay cả cái chết cũng không thể làm mờ đi được. Có lẽ bản thân mình giống như cha đỡ đầu, không biết tự lúc nào đã thành tù binh của đôi mắt xanh lá, đồng thời còn chìm đắm trong nó. Nhưng ít ra cha đỡ đầu chỉ mang theo nỗi quyến luyến và áy náy với Lily Evans đón nhận cái chết, còn hắn, thậm chí sau khi mất đi mới hiểu ra được bản thân rốt cuộc muốn cái gì. Slytherin không tiếp thu nếu, một khi đã có mục tiêu thì tuyệt đối sẽ không từ bỏ. Huống hồ, hắn còn là một Malfoy. Cho nên, từ giờ phút này, hắn tuyệt đối sẽ không để cặp mắt lục kia xuất hiện tuyệt vọng nữa, tuyệt đối sẽ không để Harry một lần nữa đối mặt với Voldemort, càng sẽ không để cậu đến một nơi nào đó mà mình không biết, một mình một người đi gặp Thần Chết.
Chỉ nhắm mắt một lúc, khi mở mắt ra, đôi mắt màu xanh xám của Draco sáng ngời đầy kiên định.
“Harry Potter, bồ trời định là chỉ có thể ở bên cạnh Draco Malfoy mình đây. Mặc kệ bồ giống mình sống lại, hay là một người hoàn toàn mới, mình đều sẽ không để bồ rời khỏi tầm mắt của mình nữa. Bất kỳ kẻ nào dám uy hiếm đến bồ, mặc kệ là Voldemort hay Dumbledore, đều sẽ phải nhận lấy lửa giận và sự trả thù đến từ Draco này đi.”