Cuối cùng Khô Thụ lão nhân đứng ở trước mặt Lục Thủy, cúi đầu khẽ nói:
“Đa tạ thiếu gia chịu ra mặt cho lão phu vào lúc này.”
Ở đây có nhiều cường giả như vậy, Lục Thủy chỉ là nhị giai, dám đứng ra đã rất hiếm thấy.
“Ngươi không nhập đạo sao?” Lục Thủy nhìn Khô Thụ lão nhân, nhỏ giọng hỏi.
Khô Thụ lão nhân gật đầu, có chút khổ sở:
“Vốn là giấc mộng Nam Kha, đã như vậy sao không quả quyết luôn, như thế có thể giúp thiếu gia chịu ít tổn thương một chút.”
Lục Thủy nhìn Khô Thụ lão nhân, nhẹ nhàng nói:
“Ngươi có thể nhập đạo.”
Trong lúc nhất thời Khô Thụ lão nhân không biết nên giải thích với vị thiếu gia này ra sao.
“Chỉ sợ Lục thiếu gia không biết?” Ma tu Giác La cảnh giác với Khô Thụ lão nhân, thuận tiện nói:
"Thời cơ nhập đạo một khi đứt gãy sẽ không thể nối liền.
Khí tức đại đạo đang tiêu tán, thời cơ cũng đang thối lui.
Khô Thụ lão tiền bối, đã không còn khả năng nhập đạo.
Cơ hội đại đạo, có thể ngộ nhưng không thể cầu."
“Có thể chém làm sao lại không có thể nối?” Lục Thủy nhìn Khô Thụ lão nhân rồi nói.
Khô Thụ lão nhân có chút bất đắc dĩ, nói:
“Thiếu gia, không nên hồ nháo.”
Trong con mắt của mọi người, Lục Thủy không chỉ ngây thơ, mà còn lộ ra sự kém hiểu biết.
Lục Thủy không có để ý đến cái nhìn của những người này, cũng không chờ đợi Khô Thụ lão nhân đáp lại vấn đề của hắn.
Hắn bước đến trước khí tức đại đạo, sau đó đưa tay ra nói:
"Thiên địa đại đạo có tán sẽ có tụ. Các ngươi có biết được, đại đạo giống như một sợi dây, bắt lấy nó sẽ có thể quyết định nó tụ tán?
Chuyện các ngươi không làm được, không có nghĩa là bản thiếu gia không làm được. Thường thức ở tu chân giới, không có nghĩa có thể áp dụng trên người bản thiếu gia.
Các ngươi không thể nào nối liền thời cơ đại đạo, chẳng qua là do các ngươi không có liên quan gì với bản thiếu gia?"
Khô Thụ lão nhân bất đắc dĩ, mấy người ma tu Giác La thì có chút khinh thường.
Ngay khi bọn hắn đang khinh thường hoặc là bất đắc dĩ, bọn hắn đã nhìn thấy bàn tay của Lục Thủy đưa vào trong thời cơ đại đạo đang biến mất.
Sau một khắc, một đạo ánh sáng chói mắt phóng lên tận trời.
Khí tức đại đạo bắn ra, rất mãnh liệt.
Vào lúc này thậm chí bọn hắn còn nghe được âm thanh của đại đạo, vạn vật chí lý.
Mà trong ánh sáng chói mắt này, bọn hắn nhìn thấy tay của Lục Thủy nắm lấy một sợi dây nhỏ. Nhìn thấy sợi dây này, bọn hắn có loại cảm giác, dường như Lục Thủy đã bắt được con đường đại đạo.
“Chuyện này, làm sao có thể?” Ma tu Giác La mở to hai mắt, khó có thể tin.
Những người khác cũng giống như thế. Có người dùng tay không bắt con đường đại đạo, chưa từng nghe nói về chuyện này, quả thật là thiên phương dạ đàm.
Khô Thụ lão nhân càng là kinh ngạc khó có thể tin, hắn đột nhiên nhớ tới lời nói trước đó của Lục Thủy.
Hắn nhớ tới thời cơ của chính mình là do Lục Thủy chỉ dẫn.
Thì ra tất cả đều không phải là trùng hợp.
Lúc này Lục Thủy nắm lấy sợi dây rất nhỏ kia, cuối cùng dẫn đường cong đại đạo này vào trong người Khô Thụ lão nhân.
Sau một khắc, Khô Thụ lão nhân trực tiếp tiến vào trong thời cơ nhập đạo, càng sâu hơn so với thời cơ trước đó.
Thậm chí hắn còn có loại cảm giác tùy thời có thể nhập đạo.
Hắn không thể nào hiểu được Lục Thủy đã làm thế nào.
“Bản thiếu gia nói rồi, ngươi có thể nhập đạo thì chắc chắn có thể nhập đạo. Nếu gãy mất, bản thiếu gia có thể nối liền cho ngươi. Có người quấy rầy, bản thiếu gia sẽ thanh lý cho ngươi. Hiểu không?” Lục Thủy nhìn Khô Thụ lão nhân, nói.
Khô Thụ lão nhân nhìn Lục Thủy. Bây giờ hắn mới phát hiện ra, ở trên người thiếu gia của hắn, có một loại khí thế rất cường đại.
Là tự tin.
"Thì ra thiếu gia căn bản không phế, tất cả đều là giả vờ?
Thiếu gia lừa tất cả mọi người của Lục gia?
Nhưng mà vì sao chứ?"
Trong lòng Khô Thụ lão nhân rất rung động, hắn thật sự không thể nào hiểu được.
Tam trưởng lão nghĩ trăm phương ngàn kế để Lục thiếu gia cầu tiến, cuối cùng vẫn không thể có kết quả.
Thì ra không phải Lục thiếu gia kém cỏi, mà là Lục thiếu gia vốn đang đuổi theo thứ mà chính mình muốn.
Một người có thể dùng tay không bắt lấy đại đạo, đây là thiên kiêu cỡ nào?
Từ xưa đến nay cũng không có người nào có thể làm được?
Tam trưởng lão khát vọng Lục gia có thiên kiêu, nhưng mà Lục gia vốn luôn có.
Nhớ tới đủ chuyện trước kia, Khô Thụ lão nhân cảm thấy chính mình có chút buồn cười. Thì ra thiếu gia trực tiếp tiến lên lầu năm của Tàng Kinh các không phải là do táo bạo, mà là phải như thế.
Thả tạo hóa trong sông băng sương càng thêm buồn cười, có lẽ thiếu gia đã sớm nhìn thấu tất cả.
Tuy nhiên, đây vẫn là chuyện đáng giá để vui vẻ. Nhưng mà, hắn lại không biết nên nói cho Tam trưởng lão như thế nào.
Khô Thụ lão nhân chấn kinh, tâm thần ma tu Giác La cũng rung động.
Thì ra tin đồn đều là giả.
“Lục thiếu gia thật sự đến, lại có chút khác biệt với lời đồn.” Ma tu Giác La nhìn Lục Thủy rồi nói.
Trong mắt của hắn tràn đầy kiêng kị.
Chuyện này nào chỉ là cao minh, mà đúng là nghịch thiên.
Hắn rất muốn biết, nếu như hắn gϊếŧ chết thiên kiêu như vậy ở chỗ này, Lục gia sẽ điên cuồng cỡ nào.
Đương nhiên, tạm thời hắn không có ý nghĩ điên cuồng như vậy.
Lục Thủy nhìn những người này, bình tĩnh nói:
“Bây giờ các ngươi có hai lựa chọn.”
Không đợi những người này mở miệng hỏi thăm, Lục Thủy tiếp tục nói:
"Một, vĩnh viễn lưu lại nơi này.
Hai, tiến vào chỗ sâu trong Binh Mộ tiếp nhận trấn áp. Đến ngày khác, nếu các ngươi đồng ý hiệu trung với Lục gia ta, có thể thu hoạch được tự do."
Nghe được lời nói của Lục Thủy, ma tu Giác La cười nói:
“Lục thiếu gia nói đùa rồi. Chúng ta cũng không phải trẻ con, tại sao phải lựa chọn?”
Lục Thủy nhìn qua, tất nhiên biết bọn hắn định làm gì.
Sau đó nói:
"Đừng nghĩ đến việc thoát khỏi nơi đây, cũng đừng thử liên hệ với bên ngoài.
Ngay khi bản thiếu gia tới, nơi này đã thành một khu vực độc lập, sẽ không thể liên lạc với bên ngoài, cũng không thể thoát ra được."
Nếu như không chuẩn bị tốt, mà những người này lại muốn chạy trốn, đúng là Lục Thủy không nhất định có thể lưu bọn họ lại được.
Bây giờ bốn ma tu cũng cảm giác thấy, thật sự không thể được, còn khó hơn so với ban đầu.
Sau đó bốn người nhìn về phía Lục Thủy.
Còn có một biện pháp.
Ma tu Giác La nói với Lục Thủy:
“Lục thiếu gia có mạnh hơn chắc cũng chưa nhập đạo?”
Lục Thủy gật đầu:
“Đúng là chưa.”
Vẻ tươi cười của Ma tu Giác La đậm hơn mấy phần:
"Thế thì Lục thiếu gia cảm thấy nếu đối kháng chính diện, một mình ngươi là đối thủ của bốn người chúng ta sao?
Mà chỉ cần chúng ta chia ra hành động, tất nhiên Khô Thụ lão tiền bối sẽ bị chúng ta đánh gãy nhập đạo.
Không phải sao?"
Lục Thủy nhìn ma tu Giác La, mở miệng nói:
“Ý của ngươi là, các ngươi nhiều người, hoàn toàn có thể bắt nạt chúng ta ít người?”
“Nếu như Lục thiếu gia có nhiều người, tất nhiên cũng có thể bắt nạt chúng ta ít người.” Ma tu Giác La chuẩn bị bắt đầu động thủ.
-----
Dịch: Thiên Hạ