Ca Từ và Thiều Thanh đưa mắt nhìn bốn phía, phát hiện nơi này hình như là một tế đàn.
“Đây là nơi cơ duyên bắt đầu sao? Sư huynh có từng nghe nói tế đàn đến cơ duyên chưa?” Thiều Thanh hỏi.
Ca Từ lắc đầu, hắn cũng chưa từng nghe nói qua.
“Dù sao cũng có thất thải dị tượng xuất hiện rồi cơ mà, chắc chắn cơ duyên sẽ có chút đặc thù, chúng ta đi xem một chút đi.” Ca Từ nói.
Lục Thủy nhướng mày nhìn tế đàn dưới chân, tế đàn này là dùng để triệu hoán, nhưng bọn hắn được đưa đến đây không phải là vì tế đàn này.
Cái này hắn có thể khẳng định.
Sau đó hắn nhấc chân đi xuống tế đàn, ở chỗ này không có bất kỳ ghi chép nào, cũng không có bất kỳ đồ vật gì khác thường.
“Đạo hữu Lưu Hỏa, cơ duyên này có chút đặc biệt, nếu như ngươi cảm thấy có bất kỳ khó chịu gì, thì hãy lập tức nói cho bọn ta biết.” Ca Từ nói.
Lục Thủy gật gật đầu.
Thiều Thanh cũng nói:
“Ngươi không nên chạy loạn, cũng không cần lo lắng chúng ta sẽ gây ra bất lợi gì cho ngươi, sư huynh ta không phải là loại người như vậy.
Lại nói đến quy tắc của nơi này, nếu như ngươi chết, độ khó sẽ tăng lên, trở về độ khó vốn có ban đầu, thậm chí có thể còn nguy hiểm hơn, cho nên ngươi không cần lo lắng chuyện chúng ta sẽ vì cơ duyên mà động sát tâm với ngươi.”
Lục Thủy không nói gì, gật gật đầu, hắn cảm thấy nếu như hai người kia biết chân tướng, đại khái sẽ trực tiếp động thủ với hắn.
Khảo thí độ khó của hắn, dường như vừa mới lập kỉ lục.
Lục Thủy quyết định không nói gì, yên lặng theo dõi diễn biến tình hình.
Đi được một hồi, Thiều Thanh đột nhiên lên tiếng:
“Các ngươi nhìn đi, chỗ kia có ánh sáng phát ra.”
Lục Thủy nhìn sang, cũng thấy được ánh sáng kia, hẳn là một cánh cửa, bọn hắn bây giờ đang đi ở bên trong một tòa nhà, chỉ là đường trong đây có hơi dài.
Mặc dù nhìn chung quanh thì không thấy có cái gì, nhưng vì lý do an toàn, bọn hắn vẫn đi khá chậm, ai mà biết nếu chạy nhanh quá thì có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không.
Không bao lâu sau, cả ba người đã bước chân qua cánh cửa kia, lúc này bọn hắn đều duy trì cảnh giác, sợ rằng sẽ bị cái gì tập kích.
Đặc biệt là hai người Ca Từ.
Chủ yếu là vì không gian ở chỗ này thật sự quá yên tĩnh, thất thải cơ duyên, độ khó hẳn là rất cao, cho dù có thêm một nhị giai bình thường ở đây, thì cũng không nên yên tĩnh như vậy.
Nhưng rất nhanh sau đó bọn hắn liền ngây ngẩn cả người.
Sau khi bọn hắn đi qua cánh cửa, thì trước mắt liền hiện ra một quảng trường rộng lớn, đứng trên quảng trường chính là một tốp binh sĩ xếp hàng nghiêm chỉnh, nhìn không thấy điểm cuối.
Lục Thủy đương nhiên cũng nhìn thấy cảnh này, bọn hắn bây giờ đang đứng trên đài cao, phía sau chính là kiến trúc mà bọn hắn vừa bước ra.
Mà khi bọn hắn vừa đi ra, tất cả những binh sĩ trên quảng trường đều đột nhiên quỳ một chân xuống, đồng thanh nói:
“Cung nghênh Vương của chúng ta trở về.”
--- ---
Hải vực Không Minh.
Nhóm người Tiêu Vũ vẫn đứng ở chỗ đó, chưa hề rời đi, bọn họ muốn nhìn xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Nhóm người đợi một hồi sau thì thấy một luồng ánh sáng đỏ phát ra từ vòng xoáy.
Dị tượng hồng mang?
Tiêu Vũ hơi kinh ngạc.
“Sư huynh, đây là?”
“Dị tượng hồng mang, không biết là có chuyện gì xảy ra, cứ nhìn xem trước đã.”
Vừa dứt lời, một luồng ánh sáng màu cam lại xuất hiện, sau đó từng luồng từng luồng với màu sắc khác nhau lần lượt hiện lên, tất cả có bảy màu.
Cuối cùng, một luồng sáng bảy màu phóng ra từ trong vòng xoáy, chói lòa, chiếu rọi tận trời xanh.
Tiêu Vũ nhìn đến thất thần, hai sư đệ sư muội đằng sau cũng vậy.
Thất thải dị tượng?
Chuyện này, từ xưa đến nay chưa từng xảy ra.
Mà lúc này, bọn hắn lại thấy được một chuyện còn khiến người ta kinh hãi hơn, cô ảnh lão nhân cười.
Đúng vậy, bọn hắn nhìn thấy rõ ràng, cô ảnh lão nhân vẫn luôn cúi đầu bỗng nhiên cười, không những thế, lão còn mở miệng nói:
“Cuối cùng cũng đợi được.”
Nói xong, cô ảnh lão nhân đi về phía trước mấy bước, lão đứng ở ngay miệng vòng xoáy, hai chân hòa vào trong nước biển, tiếp đó mặt biển bắt đầu nổi sóng, phần lớn mạch nước ngầm bên dưới đều bắt đầu phun trào.
Hải vực như bị ép lại, bắt đầu co vào.
Nhóm người Tiêu Vũ nhìn một màn này diễn ra, không có một ai dám tùy ý đi lại, cũng không dám có phản ứng kịch liệt nào, những điều đang xảy ra hiện tại đã hoàn toàn vượt ra khỏi khả năng dự đoán của bọn hắn, cũng hoàn toàn vượt ra khỏi những ghi chép mà bọn hắn đã từng đọc.
Trong hàng ngàn năm qua, đây là lần đầu tiên hải vực Không Minh xảy ra dị biến.
--- ---
“Vận khí thật tốt, thế mà lại có thể gặp.” Một vị tiên tử nhìn vòng xoáy phía trước nói.
Kinh Hải nhìn vòng xoáy không nói gì, nhắc đến chuyện này, hắn cũng cảm thấy mình vận khí rất tốt, tại Thiên Trì Hà vốn là đã gặp được chút kỳ ngộ, đáng nhẽ ra cần một khoảng thời gian mới có thể tiêu hóa hết được, xong lại gặp Thái Dương Chi Tử, trận chiến kia mặc dù thua nhưng cũng nhờ đó mà có thể nhanh chóng tiêu hóa được kỳ ngộ của Thiên Trì Hà.
Nếu không phải như vậy, hắn căn bản sẽ không thể đến hải vực Không Minh được.
Bây giờ đến lại còn có thể gặp được cơ duyên.
Người đi cùng hắn chính là Tiên tử của Kiếm Nhất phong, cũng có thể coi là tiền bối đi.
Tu vi ở đỉnh phong của tứ giai.
Còn có thêm một người nữa là đệ tử của Tiên Sơn, tu vi không chênh lệch nhiều lắm so với hắn.
Cả hắn và vị đệ tử của Tiên Sơn này đều nắm rõ quy tắc, cho nên rất tình nguyện đi cùng Tiên tử Kiếm Nhất phong.
“Đi thôi, đi vào đi.”
Nói xong, vị Tiên tử kia liền đi về phía vòng xoáy.
Kinh Hải đi theo sau.
Chỉ là khi bọn hắn vừa mới đến biên giới của vòng xoáy, Tiên tử Kiếm Nhất phong lại bỗng nhiên khựng lại, lùi về phía sau, thuận tiện nhắc nhở:
“Lùi lại đi, có dị biến.”
Kinh Hải và người còn lại nghe thấy vậy thì lập tức lùi lại, mặc dù không biết là có chuyện gì xảy ra, nhưng đối phương chắc chắn sẽ không nói đùa vào lúc quan trọng như thế này.
Khi bọn hắn đã lùi về phía sau, cách vòng xoáy được một khoảng cách nhất định xong, lại đột nhiên nhìn thấy cô ảnh lão nhân đang đứng gần đó ngẩng đầu cười.
“Khoảng thời gian dài đằng đẵng này, cuối cùng cũng bắt đầu lưu động rồi sao?”
“Xảy ra chuyện gì vậy? Chuyện này trước kia chưa từng xảy ra đúng không? Các ngươi có nhìn thấy tư liệu về chuyện này bao giờ chưa?” Tiên tử Kiếm Nhất phong lại lùi lại thêm vài bước nữa.
Biến cố đột ngột như vậy, khiến nàng cảm thấy rất nguy hiểm.
Nhất là cô ảnh lão nhân kia, thực sự mang đến cho người ta cảm giác rất khủng bố.
Kinh Hải và người còn lại cũng lùi lại theo.
“Không có, ta chưa từng nghe nói qua.”
“Ta cũng vậy, ta chưa từng nghe nói cô ảnh lão nhân có thể nói chuyện.”
Ba người đối với sự bất thường của cô ảnh lão nhân đều cảm thấy sợ sệt, cơ duyên là gì chứ, mạng mới quan trọng, tạm thời cũng chỉ có thể từ bỏ cơ duyên này mà thôi.
Cô ảnh lão nhân nhìn nhóm người Kinh Hải rời đi, sau đó duỗi ra một bàn tay, cũng không nói gì thêm nữa, mà liên thông với mạch nước ngầm dưới đáy biển.
Sau đó nhóm người Kinh Hải cảm thấy thân thể mình như bị kéo đi, tiếp đó lại quay đầu đi về một phía khác.
Ba người dốc hết toàn lực cũng không thể thoát khỏi lực lượng này.
Không chỉ có bên này, Kiếm Khởi cũng giống như vậy, bị cô ảnh lão nhân lôi đi.
Hắn là một mình tìm được vòng xoáy, nhưng trên vai hắn còn có một con khỉ nhỏ nằm sấp, ừm, cũng được cho như là hai người đi.
Hắn vốn chưa có trở về, cho nên đương nhiên sẽ đi đến hải vực Không Minh một chuyến.
Hắn hiện tại, đã không còn như xưa nữa.
Tuy nhiên, ở trước cô ảnh lão nhân, hắn cũng vẫn không có chút năng lực phản kháng nào.
Người bán tin tức cho Lục Thủy lúc ở trên thuyền kia, cũng như vậy, cùng đồng đội bị kéo đi về một hướng.
Chân Võ Chân Linh cũng bị kéo đi tương tự như vậy, không biết có phải vận khí tốt hay không, hai người được phân đến một chỗ khá tốt.
Lúc này, nếu như có tầm mắt đủ lớn, lớn đến mức có thể bao quát toàn bộ hải vực Không Minh, thì sẽ thấy, tất cả những người đứng ở gần vòng xoáy đều bị cô ảnh lão nhân kéo đi về một hướng, còn nếu như gần vòng xoáy không có người, thì sẽ tự biến mất.
Tất cả những vòng xoáy cơ duyên đều tụ hợp về một chỗ, những người bị kéo đi này, cũng đồng thời tụ tập về một chỗ.
Chỗ này dĩ nhiên chính là chỗ vòng xoáy cơ duyên mà Lục Thủy đã đi vào, cũng là chỗ mà nhóm người Tiêu Vũ đang đứng.
Tình cảnh trước mắt khiến cho nhóm ba người Tiêu Vũ đều bị hù dọa một phen, bọn hắn cũng nhìn thấy xung quanh xuất hiện vô số vòng xoáy cơ duyên, những vòng xoáy cơ duyên này dùng một phương thức mà bọn hắn không tài nào hiểu nổi, bắt đầu chồng lên nhau, dần hợp lại thành một vòng xoáy lớn.
Không chỉ có vòng xoáy cơ duyên, ngay cả cô ảnh lão nhân cũng vậy.
Tất cả nhưng cô ảnh lão nhân kia đều hợp lại thành một người, trong mắt người này, khác với cô ảnh lão nhân ban đầu, xuất hiện thần thái.
------
Dịch: Thiên Hạ