Suy nghĩ xong Lục Thủy cũng không vội, nếu như trong tộc đã xác định tuyển người thì sẽ thông báo cho hắn.
Mặc dù hắn không phải người có quyền, nhưng dù sao cũng là việc liên quan đến bản thân hắn, thông báo là tất nhiên.
Đúng, chỉ là thông báo.
Không có bất kỳ quyền quyết định nào.
Bây giờ thứ hắn muốn tranh thủ chính là quyền quyết định.
Chưa có điện thoại gọi trở về thì hắn cũng không vội trở về, có điện thoại tới thì hắn cũng có biện pháp trì hoãn tới ngày mai.
Đến lúc đó, mọi sự đều nằm trong tay hắn.
Chỉ là vừa nghĩ tới đây, Lục Thủy liền nghe được có người nói chuyện.
“Các ngươi có nghe nói không? Nghe nói Ẩn Thiên tông Lưu Hỏa ở trong Ám Cảnh đã đánh chết Hoa Tiên, tiên đấy.”
“Có nghe, nghe nói động tĩnh vô cùng lớn, khiến cho tất cả thiên kiêu ở đó đều không ngóc đầu lên được, quá kinh khủng.”
“Chưa đi đến Ám Cảnh thật sự là đáng tiếc, Lưu Hỏa quá mức thần bí, trên đường tới đây ta có nghe nói rằng trước đó hắn còn đánh chết một sinh vật Thượng Cổ, bây giờ lại đánh chết Tiên Nhân.
Hắn thật sự cùng tuổi với chúng ta sao?”
“Hắn rốt cuộc là bao nhiêu tuổi thì không biết, nhưng hắn xác thực có tới Thiên Trì Hà, cũng xác thực xuất hiện ở trong Ám Cảnh, đáng tiếc là hắn mang theo mặt nạ, cuối cùng cũng không ai biết được Lưu Hỏa nhìn như thế nào, chỉ biết hắn là một tu sĩ nam.”
“Nói mới nhớ, đây là lần đầu tiên thấy người Ẩn Thiên tông phô trương như vậy đấy.”
“Đúng vậy, đúng vậy, trước đó chúng ta còn hoài nghi hắn không phải là người của Ẩn Thiên tông thật, giờ nghĩ kĩ lại, thiên kiêu như vậy, cần gì phải giả mạo là người nhà khác.”
Chân Võ Chân Linh vừa vặn đi ngang qua, sau khi bọn hắn nghe được những lời này, cả khuôn mặt đều rất khó coi.
Cả hai nhìn về phía Lục Thủy.
Thiếu gia còn nói gì mà không có chuyện gì, loại chuyện gϊếŧ Tiên Nhân này còn chưa phải đại sự sao?
Còn may mà không làm sao, nếu mà xảy ra vấn đề gì, tộc trưởng trưởng lão của bọn hắn truy cứu tới, thì khủng bố cỡ nào.
Lục Thủy nghe thấy thần sắc cũng không thay đổi, việc Lưu Hỏa làm, cùng Đông Phương Hạo Nguyệt là hắn thì liên quan gì với nhau?
Đông Phương Hạo Nguyệt có xảy ra vấn đề, thì cũng không quan hệ với Lục Thủy.
Tóm lại, dẹp đường hồi phủ đi.
Việc ở Thiên Trì Hà, Lục Thủy tự nhiên không cần để ý đến, nhưng sau khi trở về cần để cho Chân Võ làm chút việc giúp hắn.
Ví dụ như điều mà hung thú Hoang Vu và Hoa Tiên đều nói tới, đó chính là đã khắc ghi tên của hắn, sẽ có người đến báo thù cho bọn chúng.
Nếu như không phải trùng hợp, thì bọn hắn khả năng cao là cùng một đám.
Lục Thủy mỉm cười, trong lòng cười thầm:
“Chậc chậc, tiên à.”
--- ---
Mộ gia.
Lục Cổ được đưa tới trước đại sảnh Mộ gia, không có bất cứ kẻ nào thông báo, Mộ Uyên đã trực tiếp đi ra nghênh tiếp.
“Lục huynh, đã lâu không gặp, không nghĩ tới Lục huynh đến nhanh như vậy, chúng ta còn chưa kịp chuẩn bị bất cứ cái gì.”
Đây là sự thật, Lục Cổ tới quá nhanh, lấy thân phận của Lục Cổ, việc bọn hắn chờ đợi nghênh đón là điều đương nhiên phải có.
Thế nhưng Lục Cổ lại trực tiếp đi tới trước cửa Mộ gia, hắn vừa nghe được báo cáo đã lập tức chạy ra.
Lục Cổ cũng cười nói:
“Mộ huynh nói đùa, là Lục mỗ tới quá mức đột ngột, hi vọng không quấy rầy đến Mộ huynh.”
“Không có, không có, mời Lục huynh.” Mộ Uyên cười làm một tư thế mời.
“Mộ huynh khách khí rồi.” Lục Cổ khách sáo đáp.
Đi vào trong đại sảnh, Lục Cổ ngồi trên vị trí khách quý nói:
“Lục mỗ cũng không vòng vo, hôm nay đến đây bái phỏng là có chút chuyện quan trọng.”
Bọn người Mộ Uyên đã sớm chuẩn bị tâm lí thật tốt, đáp:
“Mời Lục huynh nói.”
Lục Cổ nhìn Mộ Uyên, mỉm cười nói:
“Lục mỗ hôm nay là vì tiểu nha đầu Mộ gia mà tới.”
Có thể bị Lục Cổ gọi là tiểu nha đầu, đương nhiên là người có hôn ước với Lục Thủy, Mộ Tuyết.
Trong lòng bọn người Mộ Uyên thở dài, quả nhiên là vì vấn đề từ hôn mà tới.
“Nếu là có quan hệ với nha đầu Mộ Tuyết, như vậy nên để nha đầu kia tới nghe một chút, Lục huynh cảm thấy thế nào?” Mộ Uyên mỉm cười nói.
Dù có khó chịu đến đâu, cũng không thể biển hiện ra ngoài.
Lục Cổ không phải Lục Thủy.
Lục Cổ gật đầu nói:
“Cứ tự nhiên.”
Sau đó Mộ Uyên liền phân phó người đi gọi Mộ Tuyết tới.
--- ---
Mộ Tuyết nhận được tin xong liền nhíu mày lại.
“Tộc trưởng Lục gia?”
Nàng không hề muốn xuất thủ với tộc trưởng Lục gia, đây chính là người cha đối với nàng còn tốt hơn cha ruột.
Người nàng hy vọng đến nhất là Tam trưởng lão, dù động thủ cũng không có gánh nặng gì nhiều.
Nhưng việc liên quan tới hôn sự của nàng và Lục Thủy, nàng nhất định phải động thủ.
“Dù sao cũng chỉ là ngăn cản việc từ hôn mà thôi, hẳn là sẽ không đến mức đánh nhau.”
Sau khi quyết định như vậy, Mộ Tuyết liền đi đến đại sảnh.
Rất nhanh sau đó nàng đã đến bên trên đại sảnh, liếc mắt là có thể thấy được tộc trưởng Lục gia.
Nhưng mà nàng cũng không tiến tới chào hỏi, mà là đi vào trong đại sảnh cung kính nói với Mộ Uyên:
“Tộc trưởng, ngài tìm ta?”
Mộ Uyên đơn giản giới thiệu một chút:
“Vị này là trưởng bối cũng là người quản lí Lục gia, tộc trưởng Lục gia.”
Mộ Tuyết nhìn về phía Lục Cổ, cúi đầu nói:
“Mộ Tuyết ra mắt Lục tiền bối.”
Lục Cổ khẽ gật đầu, hắn rất là tò mò, một nữ nhân âm trầm như vậy sẽ khiến cho con của hắn ưa thích đến thế sao?
Tuy rằng đoan trang ưu nhã, chỉ là, cũng không giống một tiểu nha đầu lắm, không có tính khí của trẻ con.
Thiếu sự quan tâm của cha mẹ từ nhỏ à?
Là một đứa trẻ nhu thuận.
Lúc này, Lục Cổ cũng không có ý định nói những vấn đề kia, hắn nhìn Mộ Uyên nói:
“Mộ huynh, giờ ta sẽ nói rõ, hi vọng Mộ huynh không quá để ý.”
Mộ Tuyết trong lòng thở dài, đối phương không phải Lục Thủy, nàng không thể nào trực tiếp uy hϊếp, chỉ có thể đợi đến khi việc từ hôn phát sinh xong mới có thể tranh thủ mở miệng.
Mộ Uyên trong lòng cũng phát lạnh, mặc dù biết Lục gia từ hôn xong thì chắc chắn sẽ có bồi thường, nhưng làm gì có ai có thể vui vẻ tiếp nhận được chứ?
“Lục huynh cứ nói đừng ngại.” Mộ Uyên mỉm cười nói.
Lục Cổ dưới ánh mắt của mọi người, bình tĩnh mở miệng nói:
“Lục mỗ hôm nay đến không vì vấn đề gì khác, chỉ vì một việc, chính là tiếp nhận đứa nhỏ Mộ Tuyết này, đưa nàng đến Lục gia ở tạm một đoạn thời gian.
Hi vọng Mộ huynh có thể đáp ứng.”
Nghe được lời Lục Cổ nói, rất nhiều người đều sửng sốt một hồi, ngay chính Mộ Tuyết cũng ngây ngẩn cả người.
Đi Lục gia?
Không phải là đến từ hôn sao?
Mộ Uyên tự nhiên cũng có những nghi hoặc này, nhưng rất nhanh hắn liền nghĩ thông suốt, sau đó sắc mặt lập tức đại biến.
Mộ Uyên có chút nóng nảy nói:
“Lục huynh, vì sao lại có việc này?
Có phải Lục huynh nghe nói cái gì rồi không?
Cái kia thực sự chỉ là hiểu lầm, Mộ gia ta làm sao có thể bạc đãi đứa nhỏ Mộ Tuyết này?”
Mộ Tuyết bị mang đến Lục gia chỉ có một khả năng, đó là hôn ước vẫn được giữ như cũ, trong đó quan trọng nhất là lời nói lúc trước của Lục Thủy, hắn nói chuyện Mộ gia kham không nổi, thì Lục gia hắn có thừa tài nguyên.
Nếu quả thật Mộ Tuyết bị đưa đi là bởi vì việc này, vậy mặt mũi Mộ gia của hắn còn đặt ở đâu được nữa?
Lục Cổ thấy thế lắc đầu cười nói:
“Mộ huynh quá lo lắng rồi, việc này là mệnh lệnh của Nhị trưởng lão, thật sự chỉ là ở tạm một đoạn thời gian mà thôi.
Đúng rồi, Nhị trưởng lão y thuật siêu phàm, nghĩ đến đứa nhỏ Mộ Tuyết này thân thể có bệnh, nên mới đặc biệt mời tới.”
Lục Cổ đương nhiên biết con của hắn trước đó có chất vấn, cũng biết được chân tướng sự việc, nhưng hắn không có ý định nhúng tay, dù sao Mộ Tuyết còn chưa có gả đi.
Đương nhiên, có nhúng tay cũng là con trai của hắn nhúng tay, hắn chỉ cần hỗ trợ một chút là được.
Mà hiện tại ý tứ của hắn cũng rất rõ ràng, hắn không phải vì việc này mà tới, mà là do Nhị trưởng lão dự định chữa bệnh cho Mộ Tuyết, nên mới muốn đưa Mộ Tuyết đến Lục gia một đoạn thời gian.
Nghe được Lục Cổ giải thích, Mộ Uyên muốn hay không cũng phải tiếp nhận.
Nhị trưởng lão Lục gia đã hạ lệnh, lại nói tới hôn sự của Mộ Tuyết và Lục Thủy đã là việc chắc chắn, coi như tu vi của Mộ Tuyết có thật sự hoàn toàn biến mất thì cũng không thay đổi.
Đây là chuyện tốt.
--------
Dịch: Thiên Hạ