Nhìn thấy Lục Thủy tới, Kiều Càn bị hù không ngừng lùi về phía vách tường, mặc dù đã không thể lùi nữa, thế nhưng hắn vẫn không ngừng nếm thử lùi lại.
Hắn nhìn Lục Thủy, vẻ mặt lo lắng. Hắn biết Lục Thủy muốn gϊếŧ hắn thì hắn chắc chắn sẽ phải chết, thế nhưng hắn lại không muốn chết đâu.
Cuối cùng Kiều Càn bị hù đến mức ngồi xổm trên mặt đất, một tay ôm đầu kêu lên:
"Ta không thấy gì cả, ta không biết gì cả, những người kia bị một người thần bí gϊếŧ, từ trước tới nay ta chưa từng gặp qua người đó.
Đừng gϊếŧ ta, ta không biết gì cả.
Đừng gϊếŧ ta!"
Lục Thủy nhìn Kiều Càn, có chút bất đắc dĩ. Ta nhìn giống một tên cuồng ma gϊếŧ người sao?
Sau đó hắn mở miệng nói:
“Hỏi ngươi mấy vấn đề.”
“Ngươi, ngươi hỏi đi, chỉ cần ta biết thì đều sẽ nói.” Kiều Càn vẫn ôm đầu không hề ngẩng lên.
“Bên trong đám nữ tính đến Thiên Trì Hà lần này, ngươi cảm ngộ tính cao nhất thuộc top bốn là ai?” Lục Thủy hỏi.
Tất nhiên hắn biết tình hình của Lục gia, ban đầu hắn không định nhúng tay vào lúc này. Nhưng mà, nếu có thể gặp được trong Ám Cảnh, hắn cũng không ngại động chút tay chân với những người này.
"Ta, ta nghe một ít trưởng bối trong nhà nói qua, chắc là Kiếm Nhất phong Kiếm Lạc tiên tử, Đông Phương gia Đông Phương Trà Trà tiên tử, Đạo Tông Vũ Niết tiên tử, và Tiêu gia Tiêu Vân Vi tiên tử. Đại khái chính là bốn vị này, đều từ 20 tuổi trở xuống, thiên phú cực cao." Kiều Càn nói.
Lục Thủy có chút kinh ngạc, Đông Phương Tra Tra đều lên bảng, nhưng mà thiên phú của Đông Phương Tra Tra đúng là không tệ.
Tuy nhiên, nếu như Đông Phương Tra Tra vào bảng xếp hạng của Thiên Trì Hà, như vậy thì sắc mặt của mấy vị Trưởng lão Lục gia chắc chắn sẽ không dễ nhìn.
Đừng nói Đông Phương Tra Tra là biểu muội của hắn, chỉ cần đối phương mang họ Đông Phương, ba vị Trưởng lão chắc chắn sẽ loại bỏ đầu tiên.
Nhỡ đâu lại sinh ra một tên thiểu năng trí tuệ thì làm sao bây giờ?
Tóm lại, những ai có quan hệ máu mủ với Đông Phương gia, trong tộc cũng sẽ không đồng ý.
Bọn hắn tuyển người vẫn luôn rất cẩn thận.
“Nhưng mà, Đông Phương Tra Tra thật sự có thể sống sót trong lúc chọn bảo sao?” Trong lòng Lục Thủy không quá tin tưởng.
Sau đó Lục Thủy lại nói:
“Có ảnh chụp của các nàng không?”
Kiều Càn lập tức lắc đầu:
"Không có, người biết các nàng thật sự rất ít. Nhưng nghe nói tướng mạo của các nàng cực kỳ xuất chúng, ngoại trừ Đông Phương Trà Trà tiên tử kém một bậc, ba người khác chỉ cần nhìn qua một chút là có thể nhận ra, chính là ba người nhìn kinh diễm nhất."
Lục Thủy gật gật đầu, đã như vậy thì hắn chỉ có thể đi vào nhìn xem.
Nhưng bên trong Ám Cảnh còn có những thứ khác, hắn cũng muốn xem thử.
Nghĩ như thế, Lục Thủy liền nhanh chóng đi về phía thông đạo mới xuất hiện.
Kiều Càn nghe được tiếng bước chân liền vụиɠ ŧяộʍ nhìn qua, sau đó phát hiện Lục Thủy đã đi rồi.
Diệu Vũ Sinh và Đông Khởi đều chỉ còn lại một hơi, bọn hắn thấy được thông đạo, cũng nhìn thấy Lục Thủy tiến về phía cửa vào.
Thế nhưng cửa vào có sức mạnh cường đại ngăn cản, bọn hắn không tin Lục Thủy có thể đi vào.
Nhưng rất nhanh bọn hắn liền ngây ngẩn cả người, bởi vì bọn hắn nhìn thấy sức mạnh ngăn cách cường đại kia đang chậm rãi tách ra, dường như bọn chúng đang run rẩy, giống như gặp phải một lực áp bách rất đáng sợ.
Mà sự áp bách này lại đến từ Lục Thủy ở trước mặt.
Lục Thủy vừa đến đã trực tiếp làm cho sức mạnh ngăn cách thông đạo thần phục quỳ lạy.
Chuyện này, sao lại có thể như thế?
Hắn biếи ŧɦái đến mức nào vậy?
Rất nhanh Diệu Vũ Sinh và Đông Khởi nghĩ tới một việc, từ đầu đến cuối Lục Thủy không hề lấy bảo vật trên người bọn họ.
Đối phương căn bản là khinh thường, không thèm nhìn mấy cái bảo vật này.
Vào lúc này bọn hắn mới tin tưởng lời nói lúc đó của Lục Thủy, bọn hắn không có tư cách tranh với đối phương, đối phương cũng không hề tiếp nhận sự bố trí của Ám Cảnh.
Thiên kiêu như vậy.
Lục Thủy hắn cũng coi như thiên kiêu số một số hai của tu chân giới.
Cuối cùng Diệu Vũ Sinh và Đông Khởi nhắm mắt lại, kiếp này được nhìn thấy thiên kiêu như vậy đã mãn nguyện rồi.
Kiều Càn nhìn thấy hai người Đông Khởi chết rồi, lại nhìn thấy Lục Thủy biến mất ở trong thông đạo.
Chính hắn thì tê liệt ngã xuống mặt đất.
“Ta muốn trở về tu luyện thật tốt, hôm nay ta không thấy gì cả, không biết gì cả.”
Mặc dù hắn tự nhủ không biết gì cả, nhưng hình ảnh vô địch của Lục Thủy đã sớm khắc ấn ở trong lòng hắn, không cách nào ma diệt.
Cuối cùng Kiều Càn nói nhỏ:
“Người Kiều gia, các ngươi gây sự với ai cũng được, nhưng cầu các ngươi tuyệt đối không nên chọc Lục Thủy.”
—— ——
Một bên khác.
Đông Phương Trà Trà đứng ở trên lá cây to lớn.
Bây giờ nàng vẫn còn ở phía ngoài cùng của không gian bọt biển.
Nàng đang ở nấc thang thứ nhất, trong lòng nàng có loại cảm giác, chỉ cần mình bước một bước về phía trước là có thể tiến lên đầu tiên trong không gian bọt biển.
Trong những người tiến vào nơi này, cũng chỉ có nàng là không hề cử động.
“Ài! Hương Dụ nói đừng quá vào sâu trong cơ duyên, càng vào sâu càng nguy hiểm, người như ta không thích hợp đi lấy cơ duyên nguy hiểm.” Đông Phương Trà Trà thở dài trong lòng.
Nàng rất muốn đi vào.
Nhưng lại không thể không nghe Hương Dụ.
Mỗi lần Hương Dụ nói đều đúng, chuyện giả trang Lưu Hỏa kia Hương Dụ cũng nói đúng, mình chắc chắn sẽ gặp phải nguy hiểm.
Mặc dù nguy hiểm này đến từ Đông Phương đệ đệ, nhưng mà Đông Phương đệ đệ ra tay cũng quá độc ác rồi, mặt của nàng đến bây giờ vẫn còn sưng.
Khi về nhất định phải tìm Đông Phương đệ đệ quyết đấu.
Trong lúc nàng đang ngẫm nghĩ, Đông Phương Trà Trà đột nhiên cảm thấy nước sông dưới chân xuất hiện dị dạng.
Không chỉ là nàng, dưới chân tất cả mọi người ở đây đều là như thế.
“Tình huống này là thế nào?”
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
Nhưng giọng nói của bọn họ vừa mới vang lên thì cả đám đã biến mất khỏi chỗ cũ.
Đông Phương Trà Trà cũng biến mất.
—— ——
Trong không gian kỳ lạ, ở trung tâm của một hòn đảo, năm người bao bọc trong ánh sáng lại xuất hiện một lần nữa.
Người cầm đầu mở miệng nói:
“Ám Cảnh đã mở, vị kia nếu đã khôi phục thì trên đỉnh Thiên Trì Hà sẽ xuất hiện một đóa hoa, các ngươi ai rảnh thì đi ra bên ngoài chờ đợi?”
Dị tượng như vậy tất nhiên sẽ thu hút sự chú ý của người khác, nếu như không có gì thì thôi, nếu có nguy hiểm sẽ cần bọn hắn ra tay.
“Để ta đi, ta sẽ ở gần đó.” Một người đàn ông mở miệng nói.
Người cầm đầu gật đầu nói:
“Vậy thì tốt! Chờ vị kia chọn xong nhân tuyển và khôi phục cũng cần thời gian hai ngày, đã đủ cho ngươi chuẩn bị.”
“Vị kia ở trong đó có thể xuất hiện chuyện ngoài ý muốn không?” Đột nhiên có người hỏi.
“Không đến mức đó! Người ở bên trong dù sao vẫn còn trẻ, vị kia khôi phục lại tất nhiên có mang theo một tia tiên lực, không người nào có thể rung chuyển nàng.” Người cầm đầu giải thích.
Những người khác gật gật đầu, cũng không nhiều lời nữa.
Ngừng một chút, người cầm đầu kia lại nói:
"Thần Chúng đã bắt đầu hành động, có vẻ như bọn hắn đã khôi phục được một chút thực lực, bây giờ đang trên đường tiến về khiêu chiến Lục gia, nhưng để cho người ta nghi ngờ là bọn hắn cuối cùng lại khiêu chiến Lục Thủy. Bọn hắn định chế một phần danh sách, khiêu chiến từ thiên kiêu của Đạo Tông, sau khi trải qua mấy môn phái và gia tộc khác, cuối cùng sẽ đến Lục gia để khiêu chiến Lục Thủy."
“Bọn hắn muốn làm gì?” Có người hỏi.
“Chuyện này ta cũng biết, nghe nói muốn tích súc lực tín ngưỡng, từ đó đánh tan đạo tâm của Lục Thủy trong một lần, bọn hắn cảm thấy Lục Thủy có thể là người mà Dự Ngôn Thạch Bản nhắc đến.” Vị cuối cùng mở miệng nói.
“Chờ đợi đi, bọn hắn không đến mức ngu xuẩn đi đánh gϊếŧ Lục Thủy. Giờ chúng ta cần phải tiếp vị kia về trước, Thiên Trì Hà sắp kết thúc rồi.” Người cầm đầu nói.
Những người khác không nói gì nữa.
Bọn hắn chỉ cần an tâm chờ đợi là được, đến lúc đó trong bọn họ sẽ có thêm một người, cũng sẽ nhiều thêm một phần thực lực.
-----
Dịch: Thiên Hạ