“Chẳng lẽ là anh Quân? Anh ấy đã về rồi sao? Không đúng…”
Trong đầu cô hiện lên hình ảnh đêm qua, đó là một người đàn ông xa lạ, có thân thể nam tính mạnh mẽ và hơi thở nóng rực, giọng nói cũng rất trầm thấp êm tai. Nhưng lại không phải là bạn trai năm năm của cô.
Bởi vì Quân vẫn chưa về nước. Tối qua chính anh đã gọi điện cho cô, báo tin chuyến bay bị hủy, sớm nhất cũng phải sáng nay anh mới có thể về tới nơi.
Cô run rẩy cầm lấy điện thoại bên cạnh gối đầu, mở tin nhắn ra xem. Tin nhắn cuối cùng với Quân là lời chào buổi sáng ngày hôm qua, cuộc gọi cuối cùng cũng là cuộc gọi báo tin chuyến bay bị hủy.
Do dự vài giây, cô thử gọi cho anh.
“Thuê bao quý khách vừa gọi đang tắt máy hoặc ngoài vùng phủ sóng…”
Tiếng nhắc nhở lạnh băng của tổng đài ném thẳng cô vào hầm băng. Hiện tại chắc chắn Quân đang ở trên máy bay nên mới tắt điện thoại.
Cô đưa tay lên vò đầu, trí óc lại cố gắng vận động, nghĩ xem người đêm qua là ai.
“Đó chắc chắn là một người khác… Nhưng mình không thể nhớ nổi khuôn mặt của hắn. À không, mình không quen hắn, làm sao có thể…”
Chiếc váy ngủ hai dây bằng satin mỏng hôm qua cô mặc đã bị xé nát, chẳng khác nào một mảnh giẻ lau rơi dưới chân giường. Cô buồn bực hất tung tấm chăn mỏng, làm mấy chục tờ tiền mệnh giá cao bay lả tả trên giường.
“Tiền này…”
Số tiền này, chắc chắn là do người đàn ông đêm qua để lại.
Minh Tuệ nhíu chặt đôi lông mày, trong lòng dâng lên cảm giác bất an, sửng sốt, hụt hẫng, chua xót… tất cả hòa trộn vào nhau. Vậy là đêm qua sự trinh trắng của cô cũng đã không còn, nhưng đối phương lại không phải là bạn trai của cô.
Rồi cô phải ăn nói với anh thế nào đây?
Bây giờ, cô nhất định phải tìm cho ra danh tính của người đàn ông đó, mới biết được chuyện gì đã xảy ra. Cô đưa tay tự véo vào cánh tay mình một nhát thật mạnh, đau đớn sẽ giúp cô tỉnh táo hơn, tuy rằng thân thể của cô lúc này không chỗ nào là không đau nhức.
Thay một bộ đồ bình thường, nhìn chính mình trong gương không hề có chút tinh thần nào, cô thở dài một hơi, sau đó đóng lại cửa phòng khách sạn, đi ra thang máy, xuống quầy lễ tân.
“Chào cô, tôi có thể giúp gì cho cô được ạ?”
Không phải lễ tân ngày hôm qua.
Minh Tuệ cố giữ bình tĩnh, gật đầu với lễ tân, kể lại câu chuyện hoang đường mình gặp đêm qua.
“… Tôi muốn cô giúp tôi tra xem ngày hôm qua ngoài tôi ra có ai khác cũng nhận được thẻ phòng 2109. Không có lý nào lại có một người đàn ông đột nhiên xuất hiện trong phòng tôi được. Hay là có sai sót gì đó…”
Đây là khách sạn năm sao, an ninh không lỏng lẻo đến mức để một người đàn ông cao lớn như vậy đi vào phòng cô, mà không có dấu vết gì chứ.
Ngày hôm qua, khi Dương Quốc Thành tới, lễ tân mới đã si mê tới mức quên cả công việc, cũng quên luôn chuyện đưa thông tin của hắn vào hệ thống quản lý của khách sạn. Lễ tân ngày hôm nay lại là người đã làm ở khách sạn này khá lâu, vừa nghe thấy cô nhắc đến phòng 2109 thì chợt biến sắc, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh.
“Hệ thống quản lý lưu lại, chỉ có một mình cô Đào Minh Tuệ nhận phòng. Chuyện mà cô gặp phải… Hồi nãy cô có nói đêm qua cô uống say đúng không ạ?”
Minh Tuệ hơi hoang mang, nhưng vẫn gật đầu. Cô hoàn toàn không nghĩ tới câu tiếp theo của lễ tân lại lái câu chuyện sang một hướng hoàn toàn khác.
“Trong lúc say con người ta có thể làm ra rất nhiều chuyện kì quái mà ngày thường không làm. Ví dụ như là… yêu cầu một số loại phục vụ đặc biệt. Hay là cô đã gọi phục vụ đặc biệt trong lúc say, sáng nay tỉnh rượu lại quên mất rồi?”
Mặt mũi đỏ bừng, Minh Tuệ lần đầu nghe có người nhắc đến loại phục vụ đặc biệt này trước mặt cô một cách trắng trợn, lại còn là hoài nghi cô đã gọi phục vụ này.
“Cô ăn nói cái kiểu gì vậy? Tôi là một cô gái, gọi phục vụ đặc biệt làm cái gì chứ… Vả lại người đó còn để lại tiền trong phòng, nếu là phục vụ đặc biệt, thì sao anh ta phải trả tiền cho tôi?”
Cô nhân viên lễ tân nhẹ nhàng lắc đầu.
“Về chuyện này thì tôi cũng không rõ lắm, vì đó không phải dịch vụ của chúng tôi. Nhưng thông thường những người cung cấp loại phục vụ đó đều làm theo mọi yêu cầu của khách hàng… Ngoài cách giải thích này ra, cũng không có cách giải thích nào hợp lý hơn. Bởi vì tất cả các cửa phòng khách sạn đều được trang bị khóa từ, nếu không có thẻ phòng sẽ không vào được. Phòng cô đặt còn là phòng vip, an ninh chắc chắn được đảm bảo, trên hệ thống cũng hiển thị chỉ có một mình cô nhận phòng.”
Minh Tuệ lắc đầu. Cô không thể chấp nhận lời giải thích này được.
“Có thể kiểm tra camera hay không?”
Lễ tân gật đầu.
“Nếu cô muốn thì có thể kiểm tra, nhưng mà nếu như cô thật sự gọi phục vụ đặc biệt, thì người đó đương nhiên cũng đường hoàng đi vào từ cửa chính.”
Lễ tân nói hươu nói vượn mà mặt không đỏ tim không đập, thản nhiên như nói sự thật vậy.
Minh Tuệ nhận ra rằng nhân viên lễ tân trước mặt đang cố gắng chối bỏ trách nhiệm.
“Ý cô là khách sạn các cô không có trách nhiệm gì trong chuyện này?”
Lễ tân mỉm cười.
“Khách sạn chúng tôi không thể quản lý được các dịch vụ bên ngoài được khách hàng gọi tới, thưa cô.”
Thái độ này của cô ta, nhất định là không giúp được gì hơn. Minh Tuệ không còn cách nào khác ngoài miễn cưỡng quay người đi thẳng ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa khách sạn, điện thoại trong túi xách lại reo vang. Cô thở dài một hơi, lấy điện thoại ra xem, là bạn trai của cô, Nguyễn Hoàng Quân. Lúc này, anh chính là người cô không muốn đối mặt nhất.
“Em đây.”
Giọng điệu không mấy vui vẻ của cô khiến Quân chú ý, nhưng anh chỉ nghĩ rằng cô đang giận dỗi vì ngày hôm qua anh lỡ hẹn. Trong lòng áy náy, anh lập tức nhẹ giọng nói với cô.
“Em vẫn còn đang giận anh đấy à? Đừng giận nữa được không, giận dỗi nhiều sẽ không còn xinh đẹp nữa đâu, công chúa của anh ạ… Chuyện ngày hôm qua là ngoài ý muốn thôi.”
Cô thở hắt ra một hơi, bước chân dừng lại bên đường.
“Vâng, em hiểu. Em cũng không trách anh đâu.”
Quân đành phải tìm lời an ủi cô:
“Đừng khóc, anh đã về rồi, không phải là anh đã về với em rồi sao? Bây giờ em đang ở đâu, gửi định vị qua cho anh, anh sẽ cho người đến đón em.”
Nước mắt không nhịn được trào ra. Minh Tuệ dựa lưng vào gốc cây ven đường, tự vòng tay ôm lấy bản thân mình. Trong lòng cô vô cùng mâu thuẫn, vừa muốn gặp anh, lại không dám gặp anh.
Chắc chắn là không thể gặp mặt quá sớm. Chí ít… cũng phải để cô điều chỉnh lại trạng thái của bản thân trước đã.
“Không cần phải như vậy đâu anh. Anh vừa đi đường xa trở về thì nên nghỉ ngơi trước đi đã, chúng ta… chúng ta gặp nhau sau cũng được…”
Quân mỉm cười, trong lòng càng thêm mong chờ được gặp lại cô. Hai người bên nhau năm năm, nói là bên nhau, nhưng gặp mặt thì ít xa cách thì nhiều, đã rất lâu rồi anh không được nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của người mà anh thương nhớ.
Nhưng cô đã nói vậy, anh cũng không cần quá mức vội vàng.
“Vậy được rồi. Buổi chiều anh sẽ qua đón em, chúng ta ra ngoài chơi một lát. À, bố anh sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ mừng anh về nước… thôi, chiều anh sẽ nói rõ ràng hơn với em.”
Từ giờ tới chiều, có lẽ cũng đủ để cô điều chỉnh lại tâm trạng, không cư xử bất thường trước mặt anh.
Không thấy cô nói gì nữa, anh chuẩn bị nói lời tạm biệt, lại thấy giọng nói run run của cô vang lên.
“Anh… Anh Quân…”
Lần nữa áp điện thoại lên tai, anh mỉm cười, vẫn dịu dàng như trong trí nhớ của cô.
“Sao vậy? Nhớ anh quá à?”
Cô không ngừng gật đầu, cho dù trước mặt hiện tại không có ai cả.
“Đúng vậy, em nhớ anh… rất nhớ rất nhớ… vô cùng nhớ… Nhớ anh tới mức… muốn gặp anh từ ngày hôm qua…”
Quân bật cười.
“Công chúa ngốc của anh, không phải chúng ta sắp gặp nhau rồi sao?”
Thật muốn bay tới bên cô ngay lập tức.
Góc khuất phía sau sảnh đón khách của khách sạn JM, một người phụ nữ mặc đồng phục của nhân viên khách sạn sắc mặt vô cùng lo lắng, chị ta nhíu mày, liên tục liếc nhìn về phía cửa ra vào khách sạn. Một cô gái xinh đẹp vừa mới đi ra khỏi khách sạn từ cánh cửa đó.
“Quản lý, chúng ta phải làm gì đây.”
Chị ta không kìm nén được sự lo lắng trong lòng, liên tục thay đổi tư thế đứng, nhưng người được gọi là “quản lý” hình như lại chẳng sốt ruột cho lắm.
Không đợi người được gọi là “quản lý” trả lời, chị ta lại nói tiếp.
“Lễ tân ngày hôm qua đã sắp xếp cô ấy vào phòng vip dành riêng cho chủ tịch của tập đoàn DG. Người đàn ông mà cô ấy nói nhất định chính là ngài ấy rồi. Họ đã ngủ với nhau… nếu để ngài ấy phát hiện ra chuyện này…”
Khoản đầu tư lớn của khách sạn bọn họ vẫn còn đợi tập đoàn DG rót vốn. Nếu như để Dương Quốc Thành phát hiện ra sự nhầm lẫn tai hại này rồi rút lại vốn đầu tư, thì bọn họ sẽ không gánh nổi hậu quả.
Quản lý khách sạn nhìn người phụ nữ đang sốt ruột trước mặt, đưa tay túm chặt lấy tay cô ta. Đây là trợ thủ đắc lực của anh ta, nhưng cứ gặp chuyện lớn là lại mất bình tĩnh.
“Cô bình tĩnh trước đã, đêm qua rõ ràng là ngài ấy không phát hiện ra bất thường, có lẽ ngài ấy tưởng rằng cô gái đó là do chúng ta sắp xếp. Cô gái đó cũng đã bỏ qua chuyện này. Hiện tại người biết chân tướng chỉ có tôi và cô, chỉ cần tôi không nói cô không nói, nhất định sẽ có thể ém đi được…"
Anh ta ngẫm nghĩ một hồi, lại nói thêm:
"Trước tiên, buộc thôi việc lễ tân ngày hôm qua đi đã.”