Tác phẩm: TÂN HOAN (Niềm vui mới)
Tác giả: Thảo Tửu Đích Khiếu Hoa Tử
Edit: Thượng Chi Phong
===================
Chương 100: Là thích
Năm nay không phải là lần đầu tiên Khương Vân ăn tết ở thành phố S nhưng nàng chưa bao giờ được thả lỏng như vậy.
Sáng Mồng một Tết, Khương Vân lần thứ hai nhận bao lì xì, cũng tặng cho bọn tiểu bối Lục gia bao lì xì, một đám người đều hoan hoan hỉ hỉ.
Lục gia muốn chụp ảnh cả gia đình, nàng bị kéo qua chụp chung một tấm.
Buổi chiều và buổi tối đều cùng nhau đánh bài, ông lão tràn đầy hứng thú, còn đang cười vuốt bài trong tay, ông ấy nhượng một nửa vị trí ra, chủ động để Khương Vân làm tham mưu cho mình.
Rốt cuộc một ngày thắng được rất nhiều tiền, như cũ phân một nửa cho Khương Vân.
Khương Vân thật không tiện khi nhận tiền, cuối cùng vẫn là Lục Đinh Uấn khuyên nhủ. Có tiền hay không kỳ thực không trọng yếu, ông lão cao hứng là được, lâu lắm rồi ông không cười như thế này.
Nhờ sự hợp tác trên "sòng bài", Khương Vân cùng Lục Lương Trạch ở chung với nhau không có cứng nhắc gì cả. Lúc ăn cơm chiều, Khương Vân ngồi bên cạnh Lục Lương Trạch, không ngồi cùng Lục Niệm Chi.
Ông lão húp một bát canh nhỏ, vội vàng hỏi: "Ngày mai con định đi du lịch ở đâu?"
Khương Vân trả lời: "Dạ đi Interlaken, Thụy Sĩ".
Ông lão ồ một tiếng, uống thêm một ngụm súp nóng.
"Ta từng đến đó nhiều năm về trước".
Khương Vân mỉm cười, giúp ông múc canh.
"Ta quên mất là hồi nào rồi, dù sao cũng từng đến đó", ông lão nói tiếp, giọng điệu trở nên xúc động, sau khi cẩn thận nhớ lại một lúc, như thể ông đã nhớ ra điều gì đó, ánh mắt ông lập tức dịu đi.
Ông không nói nhiều nữa vì còn đang uống canh.
Vì họ sẽ đến Interlaken vào ngày hôm sau, tối Mùng một Khương Vân cùng Lục Niệm Chi phải thu dọn đồ đạc trước.
Khương Vân hành lý không nhiều, nhiều đồ mang theo cũng chưa sử dụng nên không cần thu thập gì. Nàng đi tới phòng Lục Niệm Chi nhìn xem có thể giúp đỡ gì không.
Lục Niệm Chi đã sớm chuẩn bị xong, không có gì để giúp.
Người này đem Khương Vân ở lại phòng mình, ôm vào trong lòng sưởi ấm, mùa đông, hai người chui rúc vào nhau rất thoải mái.
"Bọn họ còn đang ở bên ngoài", Khương Vân mỉm cười, trầm giọng nói, vì sợ những người đó nghe thấy động tĩnh ở đây, nàng véo véo tai Lục Niệm Chi, dùng sức trên vành tai người này, "Quy củ một chút, đừng có làm rộn".
"Không nghe được đâu", Lục Niệm Chi nhỏ giọng nói, đem Khương Vân ôm chặt hơn, "Yên tâm đi".
Khương Vân nhẹ nhàng nắm vai cô, đến gần thân mật sượt mũi của cô.
Lục Niệm Chi không bỏ qua, thò tay sờ da thịt mềm mại của nàng, chọc nàng ngứa, không cho nàng dễ chịu, ép hỏi: "Làm gì mà rộn? Chị chỉ ôm em một cái hà".
Khương Vân nhịn không được muốn cười nhưng không dám cười ra tiếng, nhất thời không ổn định được thân thể, trực tiếp ngã ở trên giường mềm mại. Nàng không dám há miệng, chỉ sợ đột nhiên không nhịn được ý cười, liền một bên trốn một bên đánh trả, cũng đi cù lét Lục Niệm Chi. (Tui: vui phết)
Hai người đều cực kì ấu trĩ, vừa rồi còn dịu dàng thắm thiết hiện tại liền thay đổi giằng co cù lét nhau, bộ dạng nhất định phải phân thắng bại.
Hai nàng đem giày đạp rơi xuống đất, song song ngã ở trên giường, ngươi trốn ta ta đuổi theo, làm ầm ĩ đến rối loạn tóc tai.
Lục Niệm Chi bắt được mắt cá chân Khương Vân, bỗng dưng dùng sức kéo, lập tức liền đem Khương Vân đặt ở dưới thân. Khương Vân giãy dụa lợi hại, bỗng nhiên lật ngược lại ngồi ở trên eo Lục Niệm Chi, nhìn đối phương từ trên cao xuống.
Người dưới thân không nhịn được, trước tiên cười ra tiếng.
Khương Vân mặt có chút đỏ lên, vội vàng che miệng Lục Niệm Chi, sợ bị người ta nghe thấy.
"Chị nhỏ giọng một chút, đừng cười lớn".
Lục Niệm Chi nhân cơ hội hôn lên lòng bàn tay nàng một cái.
Đôi môi của người này ấm áp, lòng bàn tay nàng như bị bỏng khi bị cô hôn. Khương Vân cong cong ngón tay nhưng không lấy tay ra.
Sau đó là một nụ hôn khác.
Các nàng ở trong phòng làm mấy chuyện tình thú giữa những đôi yêu nhau, đóng kín cửa, ai cũng không nhìn thấy.
Nhưng điều này không có nghĩa là những người đó không hiểu, tất cả mọi người đều cũng không phải không có mắt, có người nhìn thấy Khương Vân tiến vào phòng Lục Niệm Chi sau đó không có đi ra. Lục Thời Tinh thì không hiểu chuyện, hấp ta hấp tấp muốn đi tìm người nhưng còn chưa đi tới cửa đã bị Lục Đinh Uấn kéo đi.
Đùa giỡn mệt mỏi, Khương Vân cùng Lục Niệm Chi đều nằm trên giường nghỉ xả hơi.
Khương Vân thoáng nhìn bức ảnh trên tủ đầu giường, là một tấm ảnh chụp chung. Lục Lương Trạch khoảng bốn mươi tuổi với một người phụ nữ đang ôm một đứa nhỏ vài tuổi cùng nhìn về phía ống kính, ấm áp tươi đẹp.
Theo tầm mắt của nàng nhìn sang, Lục Niệm Chi ôn thanh nói: "Đó là mẹ chị".
Khương Vân trở mình, dùng tay chống nửa người trên, cầm lên khung ảnh.
Người phụ nữ trong bức ảnh thật xinh đẹp, loại nét đẹp dịu dàng, thoạt nhìn là một người trí thức và hiền lành. Vẻ ngoài của hai chị em Lục Niệm Chi và Lục Đinh Uấn trông có nét giống bà nhiều hơn, không giống Lục Lương Trạch cho lắm, đặc biệt là ngũ quan của Lục Niệm Chi, quả thực chính là một khuôn đúc ra từ bà.
"Dung mạo của dì rất xinh đẹp", Khương Vân nói, đem khung ảnh trả về chỗ cũ.
"Tất cả mọi người đều khen bà ấy như vậy", Lục Niệm Chi mỉm cười nói, nhớ lại những gì đã xảy ra tại bàn ăn tối, nói tiếp, "Trước đây chính là mẹ dẫn ba đi Thuỵ Sĩ trượt tuyết".
"Đi Interlaken sao?"
"Uhm".
Chẳng trách Lục Lương Trạch lúc đó giống như biến thành một người khác.
Khương Vân quay đầu nhìn Lục Niệm Chi bên cạnh một chút, bỗng cong cong khóe miệng, đến gần môi cô chạm khẽ.
Thành phố S phồn hoa và người yêu nàng thật xinh đẹp.
Mùng hai, đến lúc phải lên đường.
Khương Vân cùng Lục Niệm Chi chào tạm biệt mọi người trong Lục gia, sau đó tài xế đưa đi sân bay, chính thức bắt đầu chuyến du lịch Tết đã được lên kế hoạch từ lâu.
Đi máy bay đường dài tuy mệt nhưng may mắn được ngồi khoang hạng nhất. Hao phí mười tiếng đồng hồ, cuối cùng họ đã đến Zurich, Thụy Sĩ, sau đó nghỉ ngơi ở Zurich nửa ngày mới đi đến Interlaken.
So với nơi tuyết rơi ít như thành phố C thì Interlaken cả bầu trời trắng xoá, thật sự rất lạnh. Khương Vân không quen với thời tiết ở đó nên không dám để lộ da thịt, nàng che kín người, chỉ để lộ một cặp mắt.
Lục Niệm Chi cười, đem nàng kéo vào trong l*иg ngực, trêu chọc hỏi: "Em sợ lạnh thế à?"
Khương Vân gật đầu, liên tiếp hướng vào trong ngực người này dựa vào.
Bởi vì Interlaken là thành phố du lịch nổi tiếng của Thụy Sĩ, mùa đông khách du lịch đến đây rất đông, cũng có những cặp đôi như họ muốn đi đến nơi này, từng bước từng bước giẫm tiến vào trong tuyết.
Thay vì đi trượt tuyết ngay lập tức, mà là đi một vòng chung quanh sau đó ngồi tàu hoả đến Jungfraujoch. Trên xe lửa có thật nhiều khuôn mặt người ngoại quốc, cũng có người châu Á, các nàng gặp hai người đồng hương đến từ thành phố H, dĩ nhiên cũng là một cặp đôi đồng giới, càng hữu duyên hơn chính là một trong hai người nữ nhân đó cũng làm trong ngành công nghiệp ô tô. (Tui: Buê đuê gặp nhao)
Khương Vân giới thiệu bản thân trước, nhân tiện giới thiệu Lục Niệm Chi.
Nữ nhân làm trong ngành ô tô cười nhẹ và nói: "Tôi tên Hà Thanh Nhu, trước kia làm ở tập đoàn ô tô Đông Ninh".
Khương Vân từng nghe qua về Đông Ninh.
Nữ nhân ôn nhu kéo bạn đồng hành bên cạnh lại: "Đây là người yêu của tôi, Lâm Nại".
(Ed: mấy bạn thấy quen hong:)))))))), couple của bộ Câu Chuyện Mật Ngọt đó, cặp này cũng ngọt ngào xỉu xỉu)
Cặp đôi này trên tay đang mang nhẫn, nhìn dáng dấp chắc là đã ổn định rồi. Khương Vân cùng các nàng hàn huyên rất lâu, mãi đến tận khi xuống xe mới tách ra.
Cặp đôi kia không cùng đường với hai nàng. Khương Vân cùng Lục Niệm Chi lấy hành lý xuống, bước đi một đoạn, Khương Vân hỏi Lục Niệm Chi: "Các nàng hẳn là tới nơi này để kết hôn nhỉ?"
Lục Niệm Chi cầm lấy thứ trong tay Khương Vân, không chút nào để ý nói: "Có thể vậy".
Khương Vân lại nói hai câu, ở nước ngoài gặp được người Trung Quốc, còn lại là một cặp đôi như vậy, thật đúng là một chuyện vui vẻ.
Lục Niệm Chi ở bên cạnh im lặng lắng nghe, mới đi được một lúc, đột nhiên quay đầu nhìn Khương Vân, ngữ khí nghiêm túc hỏi: "Em muốn du lịch kết hôn sao?"
Khương Vân sửng sốt vài giây, sau đó như không hiểu, lầm bầm: "Cái gì chứ!"
"Có nơi nào em muốn đi không?", Lục Niệm Chi lại hỏi.
Khương Vân chỉ cười, cười xong sẵng giọng: "Chị nghĩ nhiều quá rồi nha!"
Lục Niệm Chi vòng tay ôm nàng, ăn mặc dầy như thế còn muốn cùng với nàng ôm một chỗ vừa đi vừa nói: "Kỳ thực trong nước cũng tốt, có nhiều danh lam thắng cảnh còn có thể rủ thêm bạn bè, mời mấy người chơi thân cũng được, lại càng thuận tiện".
Càng nói càng thấy đi quá xa rồi!
Khương Vân không trả lời những lời này, nhưng khóe miệng ẩn sau lớp khẩu trang không ngừng nhếch lên.
Khung cảnh ở đây rất đẹp, vắng vẻ và yên tĩnh, lác đác những ngôi nhà, cây cỏ xanh tươi phần lớn đều bị tuyết trắng mênh mang bao trùm, phía xa là những ngọn núi cao phủ đầy tuyết.
Khương Vân chưa thấy tuyết được mấy lần, càng chưa từng thấy tuyết dày như vậy, trong lòng vừa lạnh vừa có chút hưng phấn, thỉnh thoảng lại nở nụ cười.
Nàng không biết trượt tuyết, vẫn là Lục Niệm Chi dẫn nàng đi. Lục Niệm Chi giữ nàng, bắt đầu cũng không dám buông tay nàng ra.
Hai người không dám đi đến những nơi quá cao hay quá dốc, đều là tùy tiện vui đùa một chút.
Những người đam mê trượt tuyết đó đang khiêu chiến cực hạn, hận không thể lao xuống từ đỉnh núi cao nhất, trông thật thú vị. Khương Vân chơi không được loại kia, nàng ngã thật nhiều lần, dưới sự hướng dẫn của Lục Niệm Chi mới chậm rãi học trong một, hai giờ, ngã chổng vó số lần mới miễn cưỡng chơi được.
Lục Niệm Chi luôn bảo vệ nàng, không cho nàng rời đi khỏi tầm mắt của chính mình.
Khương Vân nói: "Chị phải để tự em trượt chứ, nếu không em sẽ luôn không học được".
Lục Niệm Chi cố chấp nói: "Em nghĩ cũng đừng nghĩ".
Người này đúng là ý muốn bảo hộ quá mạnh, nhưng cũng không trách được Lục Niệm Chi, bởi vì lúc trước Lục Thời Tinh quá điên cuồng khi trượt tuyết, suýt chút nữa ở dưới tầm mắt của Lục Niệm Chi bị té đến nhém nữa liệt nửa người, đây là quá lo lắng, dù sao Khương Vân mới chỉ lần đầu trượt tuyết thôi.
Hai nàng tự lấy đồ của mình ra, chơi xong liền ngã xuống tuyết nghỉ ngơi, sau khi nghỉ ngơi đầy đủ liền dìu nhau đứng lên.
Gần đến giờ về, cả hai thu dọn đồ đạc rồi đi bộ về.
Chỉ là đi không được bao xa, Lục Niệm Chi đem Khương Vân ôm lấy, dùng sức đem Khương Vân người đang đeo balo kéo đi một hồi. Khương Vân không hề phòng bị bị sợ sửng sốt, phản ứng xong liền vừa tức giận vừa buồn cười.
Lại đi một đoạn đường, Khương Vân trả thù, đem Lục Niệm Chi ấn vào trong tuyết. Nhưng mà nàng đánh giá thấp đối phương rồi, Lục Niệm Chi phản ứng nhanh, trước khi rơi xuống lớp tuyết dày, cô đột nhiên nắm lấy cánh tay nàng.
Hai người cùng nhau ngã xuống, tuyết lạnh như băng rơi vào cổ, Khương Vân không chịu nổi cái lạnh thấu xương.
Lục Niệm Chi vội vàng giúp nàng phủi tuyết trên người, sợ rằng nàng sẽ bị chết cóng.
Không hiểu sao, có lẽ vì hoàn cảnh xung quanh, phủi đi tuyết xong, các nàng cứ ôm nhau như vậy.
Khương Vân đè lên Lục Niệm Chi, có chút cao hứng lại có chút cảm khái nói: "Em đang nghĩ, làm thế nào chúng ta đến được với nhau, cảm giác thật giống em mới biết chị không lâu, em vẫn còn nhớ dáng vẻ chị trước đây".
Lục Niệm Chi hỏi: "Dáng vẻ nào?"
"Đối với em lạnh lùng, như là chán ghét em lắm", Khương Vân cười nói.
Lục Niệm Chi ở trên mặt nàng hôn, "Chị không có chán ghét em".
"Cho nên em mới nói là "như" nha", Khương Vân nói, dùng đầu ngón tay đâm mặt người này.
Lục Niệm Chi kiên trì sửa lại lời của nàng: "Không giống nhau, không phải chán ghét em".
Ò ~
"Là yêu thích".
Khương Vân cúi đầu xoa xoa Lục Niệm Chi, kéo dài giọng nói: "Em biết rồi".
Lục Niệm Chi nắm cằm của nàng, nhân cơ hội liền hôn nàng.
"Em thật là qua loa nha".
"Em không có", Khương Vân biện minh.
Gió nổi lên rồi, bông tuyết bay bay.