Ánh Sao Không Đổi Thay

Chương 1: Gặp lại

Cô gặp lại Mạnh Cảnh Thư vào một buổi tối vài năm sau.

Đại sảnh của KTV nguy nga lộng lẫy, ngay cả đèn đường bên ngoài cũng không sánh bằng.

Khương Nghênh vừa trải qua một buổi tụ họp không mấy vui vẻ, cô phải chứng kiến cảnh bạn trai cũ dẫn theo ‘người thứ ba’ mới vừa lên chức đến huênh hoang khoác lác. Cô cảm thấy cực kỳ buồn nôn nhưng vì mặt mũi nên không thể phát tác cơn giận được. Lúc chào tạm biệt bạn bè ở cửa, cô mỉm cười như là đang nghiến răng nghiến lợi.

Vất vả lắm buổi họp mặt này mới kết thúc, rồi ai nấy đều tự bắt xe đi về nhà.

Cô nhìn ven đường một lát, lúc đang nghĩ xem có thể bắt được taxi hay không thì cô trông thấy một người đàn ông đang đứng cạnh khu đậu xe có giới hạn chỗ. Anh mặc Âu phục mang giày da, dáng người cao ngất.

Không phải do Khương Nghênh nhạy cảm nhưng ngoại hình lẫn khí chất của anh quá xuất chúng, chỉ cần người đi đường không say đến mức không nhận ra cha mẹ mình thì có lẽ đều sẽ bị anh thu hút.

Thời vẫn còn mang tâm tư thiếu nữ, Khương Nghênh đã từng dùng ánh mắt và trái tim mình để miêu tả thân hình và gương mặt anh vô số lần.

Vì vậy dù cô chỉ mới nhìn hai giây, nhưng bóng hình của anh đã dần hiện ra từ nơi sâu thẳm trong ký ức cô.

Tâm trạng vốn đã dày đặc mây đen của Khương Nghênh lại bị giáng thêm một tiếng sấm.

Hình như anh có vẻ không vui, một tay vịn cửa xe, cụp mắt, trông cực kỳ lạnh lùng. Có lẽ bởi vì nhìn anh không dễ trêu vào nên cho dù là kiểu đàn ông cực phẩm nhưng không ai dám tiến lên bắt chuyện.

Khương Nghênh liếc nhìn ký hiệu xe, đó là hình chữ B in hoa có cánh, rồi cô lại nhìn sang gò má tuấn tú kia, dưới ánh sáng lờ mờ, nó vẫn rực rỡ lấp lánh như màu xanh sapphire của nước sơn xe.

Úi chà.

Đúng là mặt người thân chó [*].

[*] Nguyên văn là Nhân mô cẩu dạng: đây là câu nói mang hàm ý mỉa mai, ý chỉ những người bề ngoài tỏ ra chính nghĩa nhưng lại không biết trong lòng đang nghĩ gì.

Khiến cho người ta tức giận.

Người này, cô dính lấy anh ta suốt năm sáu năm, từ lúc còn học chung lớp thời cấp hai cho đến khi học cùng trường Đại học, vậy mà đến cuối cùng, anh ta lại hẹn hò với kẻ thù không đội trời chung của cô thời Đại học.

Khương Nghênh thất thần đi vòng qua khu vực đặt xe [*], đồng thời từ chối ý tốt đưa cô về của anh bạn học.

[*] Ở đây là chỉ ride-hailing (dịch vụ đặt xe), ý chỉ những khu vực đặt taxi hay xe trước sân bay hay những khách sạn, tòa cao ốc.

Cô đứng tại chỗ đợi hai phút, lặng lẽ quan sát chỗ đậu xe. Người đàn ông đứng cạnh chiếc xe sang trọng vẫn chưa đi, hình như anh ta đang đợi ai đó, rồi đôi lúc lại bực bội nhìn điện thoại một cái.

Nhóm bạn học dần dần giải tán, bên cửa giờ đây chỉ còn lại Khương Nghênh và Hồ Nhược Thần ở cách đó không xa.

Có lẽ là do lúc đến không còn chỗ đậu nên Trần Thiên Tĩnh đã đỗ xe ở một chỗ khá xa, vậy nên mới để cho cô bạn gái õng ẹo của mình phải đợi một lúc lâu.

Chắc là Hồ Nhược Thần cảm thấy chán quá, hoặc cũng có thể là cô ta muốn khoe khoang nên mới đi tới bắt chuyện với Khương Nghênh.

“Đã lâu không gặp, Khương Nghênh. Gần đây cậu có khỏe không? Tôi thấy tối nay cậu không nói lời nào, bộ tâm trạng cậu không tốt hả?”

Vốn dĩ Khương Nghênh nên cười lạnh mới đúng nhưng mà cô lại không cười nổi, thậm chí cô cũng không có hứng chơi trò công kích ngầm với cô ta.

Thế là cô nhìn chằm chằm Hồ Nhược Thần, bình tĩnh hỏi: “Bộ cô muốn bị đánh à?”

Hồ Nhược Thần trợn to mắt, trông cực kỳ uất ức: “Khương Nghênh, cậu, sao cậu có thể như vậy chứ! Tôi đâu có nói gì, chẳng qua chỉ đến chào hỏi cậu thôi mà, cớ gì cậu lại hung dữ thế chứ?”

Sắc mặt Khương Nghênh vẫn không hề thay đổi, cô giơ cao chiếc túi xách trong tay lên: “Tôi đếm đến ba, nếu cô không đi là tôi đánh đó. Một, hai…”

Chữ “hai” còn chưa dứt thì Trần Thiên Tĩnh đã vội vàng chạy tới làm anh hùng cứu mỹ nhân.

“Khương Nghênh, cô làm gì đó! Tôi đã nói nếu cô giận thì cứ trút lên người tôi này, tất cả đều là tôi sai, không liên quan đến Tiểu Thần…”

Hồ Nhược Thần mau chóng chạy ra sau lưng Trần Thiên Tĩnh thút thít một cách tủi thân, trông rất đáng thương.

Khương Nghênh tức đến nỗi huyệt Thái Dương chợt đau buốt, lúc cô đang hít sâu định mắng to một trận thì người đàn ông đang đứng chờ ở cách đó mấy mét không biết đã đến gần họ từ lúc nào.

Anh híp mắt lại, lúc không cười trông hết sức lạnh lùng.

“Khương Nghênh?” Anh khẽ gọi cô, giọng nói còn hơi khàn khàn vì say rượu.

Hai người kia không khỏi sửng sốt.

Khương Nghênh nhìn qua anh với ánh mắt lạnh lẽo.

Hôm nay đúng là một ngày tốt mà. Chẳng những gặp lại tên bạn trai cũ thối tha mà còn có ánh trăng sáng bội bạc nữa.

Lý trí của Khương Nghênh hoàn toàn nổ tung như những tia sấm chớp trong đêm gió lớn.

Cô nở một nụ cười kỳ lạ, nhìn người đàn ông không dễ trêu vào đang đi về phía mình, trước khi mọi người kịp phản ứng, cô đã nắm lấy cổ áo anh rồi nhón chân hôn lên đôi môi mỏng của anh.

“Cảnh Thư, anh đến rồi.”



Lúc thang máy của khách sạn đi lên, Khương Nghênh vẫn chưa hoàn hồn.

Vừa rồi cô hôn Mạnh Cảnh Thư là do nỗi niềm căm ghét muốn phá hủy tất cả thúc đẩy, khi đó cô cảm thấy lòng mình như có một cây đuốc, chỉ muốn báo thù, muốn trừng phạt, ai cũng đừng hòng dễ chịu.

Nhưng cô không ngờ Mạnh Cảnh Thư lại còn điên hơn cô. Anh chỉ nhíu mày một cái rồi không chút do dự hôn đáp lại, không phải là nụ hôn ngây thơ thuần khiết mà là xâm lược cùng cám dỗ.

Và rồi, Khương Nghênh cứ thế mà biểu diễn một nụ hôn sâu kiểu Pháp trước mặt Trần Thiên Tĩnh và Hồ Nhược Thần.

Lúc hai người họ rời đi, dù cô đang bận với việc răng môi quấn quít nhưng vẫn thoáng nghe thấy một tiếng mắng khẽ, trong lòng liền dâng lên cảm giác sảng khoái như vừa được phát tiết.

Cô không nhịn được cười khẽ một tiếng.

Người ta thường nói cảm xúc của phụ nữ thay đổi rất nhanh, bây giờ thì Khương Nghênh đã hiểu rồi. Cô vừa làm một ít chuyện xấu, còn chọc tức được người mà mình ghét nên lúc này tâm trạng đã thoải mái hơn rất nhiều.

Thậm chí, đến khi Mạnh Cảnh Thư buông cô ra và nhìn cô chằm chằm, cô vẫn có thể thản nhiên chào hỏi với anh.

“Hi, đã lâu không gặp.”

“Em lợi dụng tôi?” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông có phần khàn khàn.

“Ừ.” Khương Nghênh thản nhiên đáp, “Cảm ơn, hẹn gặp lại.”

Lúc bị Mạnh Cảnh Thư giữ chặt, cô lại phát hiện mình không hề ngạc nhiên gì lắm.

“Hửm?” Cô nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của anh, tỏ vẻ nghi ngờ.

“Thù lao.” Anh nhàn nhạt nhả ra hai chữ.

Anh dời mắt từ đôi mắt cô sang cánh môi bị hôn đến đỏ mọng kia, ý đồ rất rõ ràng.

Đã ba năm rồi nhỉ? Tính từ lần cuối họ gặp mặt.

Ở độ tuổi này, không phải họ không rành việc đời, hoặc cũng có thể là họ vờ như không biết bầu không khí này có nghĩa là gì nên cũng không cần phải giải thích nữa.

Cô vẫn đang nhìn anh, ý là đang dò xét.

Nhưng anh lại không kiên nhẫn nữa, anh huơ huơ cái điện thoại đang báo có cuộc gọi đến, nhàn nhạt thúc giục: “Tài xế tới rồi, đi thôi.”

Khương Nghênh không nghĩ nhiều lắm, cô chỉ dựa vào sự xúc động thôi thúc mà lên xe thôi.

Như vậy có tính là đạo đức bại hoại không?

Khương Nghênh nhìn chằm chằm vào bản thân qua mặt kính màu vàng, lớp trang điểm tỉ mỉ của cô đã phai bớt, nhưng cặp mày đen nhánh và đôi môi đỏ mọng mờ ảo lại mang đầy vẻ phong tình.

Tuy rằng chiếc váy màu đen trông rất nghiêm chỉnh nhưng cũng may cô khá gầy nên nhìn tổng thể vẫn yểu điệu mềm mại.

Thật ra thì cô cũng xinh đẹp đấy chứ.

Cũng đâu có kém hơn Phó Huyên bao nhiêu.

Khi cô đang thưởng thức ngoại hình của mình thì bất thình lình đυ.ng phải một ánh mắt nghiền ngẫm.

Mạnh Cảnh Thư cũng đang đánh giá cô.

Bọn họ không đứng chung một chỗ, không biết là cố tình hay vô ý mà họ đứng cách nhau vài người, một người đứng ở góc phía trên bên trái, người còn lại thì đứng ở sau cùng.

Khương Nghênh vô thức dời mắt đi, nhưng một giây sau cô lại cảm thấy người nên chột dạ không phải là mình, thế là lại giương mắt nhìn sang.

Tầm mắt của người đàn ông và người phụ nữ cứ im lặng giằng co như vậy, ai cũng không cam lòng yếu thế.

Cô không hề sợ Mạnh Cảnh Thư, họ đã quen biết nhau một thời gian dài nên cô biết thoạt nhìn anh có vẻ lạnh lùng bất kham nhưng thật ra con người anh không khó gần. Chỉ cần không phải là người anh ghét thì đều có thể nói đôi câu với anh.

Vậy nên suốt năm sáu năm kia, cô chưa từng thật sự hết hy vọng.

Nhưng nếu như gặp được người hợp ý thì có là ai anh cũng không từ chối, chẳng hạn như Phó Huyên.

Nghĩ như vậy, ánh mắt của cô lập tức thay đổi, tâm trạng cũng từ trời trong biến thành nhiều mây.

Mạnh Cảnh Thư không thể hiểu nổi sự thay đổi thất thường của phụ nữ, anh hơi nhướng mày.

Nhưng cô lại không chịu nhìn anh nữa mà lại nhìn chằm chằm vào số lầu đang nhảy lên.

Cảm xúc xoay chuyển trong lòng trên thực tế cũng chỉ là chuyện trong vòng mấy chục giây.

Ra khỏi thang máy, Mạnh Cảnh Thư liền ôm lấy eo Khương Nghênh, vừa quen thuộc vừa tự nhiên, như là không biết đã làm bao nhiêu lần rồi.

Khương Nghênh khẽ run lên, trong lòng có chút không được tự nhiên nhưng cô cũng không đẩy anh ra.

Đến cũng đến rồi, cũng đâu có phạm pháp.

“Cạch” một cái, cửa phòng đóng lại.

Mạnh Cảnh Thư giơ tay lên, nhẹ nhàng kéo Khương Nghênh tới vách tường, sau đó kề sát tới.

Khương Nghênh co rụt lại, theo phản xạ có điều kiện cô nhắm chặt hai mắt.

Hơi thở ướŧ áŧ nóng bỏng mang theo mùi rượu của người đàn ông phả bên tai cô, anh cười như không cười, nói: “Em sợ à?”

Khương Nghênh phản ứng lại, cô thở hắt ra một hơi rồi liếc anh một cái.

“Bớt nói nhảm đi.”

Dù sao cô cũng chỉ là một cô gái độc thân nên chẳng có gì phải băn khoăn cả. Cánh tay mảnh khảnh trườn ngực anh, chiếc áo Âu phục màu xám tro cứ thế biến thành nửa cởi nửa không.

Mạnh Cảnh Thư phối hợp nhúc nhích cánh tay, chiếc áo liền rơi xuống đất.

Đôi tay Khương Nghênh đặt trên bả vai anh, vừa khéo nơi đó là vùng cơ tam đầu [*].

[*] Cơ tam đầu cánh tay, gọi tắt là cơ tam đầu (trong thể hình hay gọi là cơ bắp tay sau, tiếng Anh: triceps, triceps brachii, theo tiếng Latinh nghĩa là “cơ có ba đầu”), là một cơ lớn nằm ở mặt sau chi trên của nhiều động vật có xương sống. Đây là cơ chịu trách nhiệm chính trong việc duỗi khớp khuỷu (tức là duỗi thẳng cánh tay).

Chiếc áo sơ mi trắng không còn che lấp được phần cơ bắp săn chắc và cũng không giấu được thân nhiệt hừng hực của người đàn ông trẻ tuổi. Cô cởi hết cúc áo, tiện thể vạch luôn cổ áo ra, nhiệt độ trên làn da và xúc cảm của da anh cứ thế phơi bày bên dưới tay cô.

Ở trên vai anh, bên dưới xương quai xanh là một hình xăm với dòng chữ tiếng Anh, cô biết đây là hình anh xăm vào năm lớp 11, đó là chữ: My World.

Giống như một câu thần chú kí©ɧ ŧìиɧ.

Máu trong người Khương Nghênh tức khắc sôi sục, tim cũng đập nhanh hơn.

Ẩm thực nam nữ, nhân chi đại dục. [*]

[*] Trong “Lễ Ký – Lễ Vận” có viết: “Ẩm thực nam nữ, nhân chi đại dục tồn yên”, đại ý là việc ăn uống và quan hệ nam nữ là những ham muốn lớn của con người.

Cô bám vào vai Mạnh Cảnh Thư, nhón chân lên, dùng sức ngậm lấy môi anh.

Cô làm giống như anh làm ở bên ngoài vừa nãy, linh hoạt đẩy hàm răng ra, bên trong ẩm ướt và nóng bỏng, cô quấn lấy lưỡi anh, vô cùng kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Cô đã đốt lửa thì làm sao Mạnh Cảnh Thư còn khách sáo được nữa. Anh hung hăng chiếm lấy thế tấn công của cô, và chỉ với một cái mυ'ŧ bất chợt, lưỡi của Khương Nghênh đã nóng bỏng tê dại, hai chân cũng đã nhũn ra.

Hơi thở càng lúc càng nặng hơn, không biết là người nào cởϊ áσ sơ mi của Mạnh Cảnh Thư, mà nó gần như đã bị mở toang ra.

Cách lớp váy lụa, anh vuốt ve cô vài cái, khiến Khương Nghênh càng run rẩy mà dán chặt vào anh hơn. Mạnh Cảnh Thư cười một tiếng, ạnh đỡ mông cô rồi bế cô lên, đi vào căn phòng trong với chiếc giường lớn.

Có lẽ là do cồn sai khiến, hoặc là vì đã vượt qua ranh giới cuối cùng của bản thân để trải qua tình một đêm nên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, anh vô cùng gấp gáp, không còn kiên nhẫn để quanh co nữa mà mau chóng tiến vào chuyện chính.

“Ưm……” Anh nhíu mày rên một tiếng.

Khó khăn ngoài dự đoán.

“Em chưa từng làm à?” Chất giọng khàn khàn của anh giày vò thính giác của Khương Nghênh.

Khương Nghênh đau đến nỗi co rụt người lại, cô cắn răng đáp: “… Tại trình anh kém quá thôi.”

Mạnh Cảnh Thư cũng không giận mà chỉ điều chỉnh hô hấp và tư thế: “Do em quá khẩn trương đó chứ.”

“Thì chính trình độ yếu kém của anh làm tôi khẩn trương đó.” Khương Nghênh thở dốc đáp trả.

“Ừm.”

……

Người đổ mồ hôi, nhiệt độ cũng tăng lên.

Mạnh Cảnh Thư dùng hết sức lực của mình ở trên người Khương Nghênh, hơi nóng phả ra khiến cho cả hai đều rung động.

Anh thù dai nên dù giọt mồ hôi đã chảy xuống vì khó nhịn nhưng anh vẫn chậm lại, hỏi cô: “Như bây giờ thì sao, còn kém không?”

“…Cũng tàm tạm.” Hai chữ này của Khương Nghênh là len lỏi qua kẽ răng mà thoát ra ngoài.

“…Vậy em tự xem xem khăn giải giường đã biến thành cái dạng gì rồi đi.” Giọng anh cũng không khá hơn tí nào.

Sau đó, anh ác ý thúc một cái khiến Khương Nghênh suýt nữa đã rơi nước mắt. Cô không rảnh đôi co với anh mà chỉ cắn chặt răng, không muốn tiết lộ cảm xúc mất khống chế của mình cho anh biết.



Sau khi kết thúc, Mạnh Cảnh Thư đè lên Khương Nghênh thở dốc. Sau đó anh mau chóng rút ra, lật người lại xử lý bαo ©αo sυ.

Hai người mỗi người chiếm một bên giường, tự mình bình tĩnh lại.

Mấy phút sau, Khương Nghênh mới lấy lại chút sức, cô ngồi dậy xuống giường.

“Em phải đi à? Đã khuya rồi mà.” Mạnh Cảnh Thư nghiêng mặt, lười biếng hỏi cô.

“Tôi đi vệ sinh.” Khương Nghênh không nhìn anh.

Cô thật sự rất mệt, lúc tháo trang sức gần như không mở nổi mắt, thế là cô tắm rửa qua loa một lúc thì mới cảm thấy người thoải mái hơn chút.

Tắm xong, cô mở cửa ra thì có một mùi thuốc lá nhẹ nhàng bay tới.

Phòng khách không bật đèn, Mạnh Cảnh Thư đang ngồi dựa vào tay vịn sofa, giữa hai ngón tay có ánh sáng màu đỏ đang loé lên.

Anh mặc chiếc áo tắm dài được buộc lỏng, ngực anh lộ ra một cái bóng râm rõ ràng trong bóng tối. Đây là thành quả của việc rèn luyện chăm chỉ.

Người đàn ông này, mỗi một nơi đều phù hợp với thẩm mỹ của Khương Nghênh.

Độ dài cổ cũng vừa đẹp, chỉ cần hơi cúi đầu là sẽ thấy những đường gân cổ nổi lên chằng chịt. Đường gân cổ kéo dài đến quai hàm, tạo nên một góc tù hoàn hảo, xuống dưới nữa là đường nét gần như thẳng tắp, đến gần cằm mới dần tạo thành hình cung, ngoặc lại một cách hoàn mỹ. Môi, chóp mũi và cằm, ba điểm cùng nằm trên một đường thẳng.

Đây là một bức tranh mỹ nam gợi cảm, khiến người ta phải chảy nước dãi.

Chỉ là nếu điện thoại anh không có rung lên không ngừng gây mất hứng như thế.

Ánh sáng màn hình phản chiếu gương mặt anh, trên đó đều là vẻ châm chọc đầy tàn nhẫn.

Vốn dĩ Khương Nghênh không muốn nhìn lén việc riêng của anh, nhưng người gọi đến không hề khiêm tốn chút nào, bức ảnh selfie với một gương mặt trắng nõn và đôi môi đỏ cực kỳ nổi bật trong bóng đêm, dù cô không muốn nhìn cũng rất khó.

Di động rung trong chốc lát, không có ai bắt máy thì ngừng. Mạnh Cảnh Thư cắn điếu thuốc, ấn tắt nguồn.

Khương Nghênh vốn định về phòng ngủ, nào ngờ chân nghẹo một cái, lảo đảo ngã sang bên cạnh.

Tay vịn sofa nằm ngay cạnh cửa.

Và đúng như trong dự đoán, cô được Mạnh Cảnh Thư kéo vào lòng.

Vào nhà cướp bóc bị phát hiện nên dứt khoát gϊếŧ người luôn. Giờ phút này, tâm trạng của Khương Nghênh cũng giống y như vậy, có phần điên cuồng.

Một lần là hư, hai lần cũng là hư, vậy chi bằng hư cho trót đi.

Mạnh Cảnh Thư cúi đầu nhìn cô, cười khẽ: “Làm đến nỗi chân run rồi hả?”

Giọng anh rất thấp, nhưng không phải kiểu thuần hậu dịu dàng mà là ngả ngớn, mỗi một câu đều là quyến rũ người ta. Giống như bây giờ, sau khi nhiễm rượu, thuốc lá và du͙© vọиɠ thì lại càng khàn hơn, nghe cực kỳ gợϊ ȶìиᏂ.

Khương Nghênh nghẹn một hơi rồi chôn mặt vào ngực anh.

“Mệt quá.”

Hơi thở mềm mại ẩm ướt gãi ngứa lòng anh.

Mạnh Cảnh Thư dập thuốc rồi tìm kiếm mùi thơm trên người cô sau khi tắm, sau đó anh cắn vành tai cô, cười nói: “Vậy thì làm đến khi em không đi nổi mới thôi.”