Thiên Châu Biến

Chương 7-1: Ước Pháp Tam Chương (1)

Thượng Quan Băng Nhi hẳn nhiên là đã biết hắn đã trở lại từ lâu, ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp còn đẫm nước nhìn hắn: " Không cần ngươi quan tâm? Ngươi như thế nào còn chưa chịu cút đi?"

Chu Duy Thanh rất giỏi nghe lời đoán ý, liếc mắt một cái liền nhìn ra, sau khi khóc lóc một hồi, Thượng Quan Băng Nhi trong mắt oán hận đã giảm đi rất nhiều, tuy rằng thanh âm vẫn lạnh băng như trước, nhưng đã không còn nửa phần sát khí nào.

"Ta cút, cút ngay đây" Bắt chước hình dáng Thượng Quan Băng Nhi nói chuyện ngày hôm qua (dịch : lúc nào nhỉ???), Chu Duy Thanh quay đầu bỏ chạy. Thượng Quan Băng Nhi tuy rằng oán khí đã giảm bớt đi một ít, nhưng nếu trêu nàng thêm lần nữa, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Mắt thấy Chu Duy Thanh chật vật đào tẩu, Thượng Quan Băng Nhi cắn cắn đôi môi đỏ mọng, lúc này mới đứng lên, trở về quân doanh.

Lúc Chu Duy Thanh trở lại trong lều trại của mình, mới giật mình hoảng sợ. Khi hắn vừa mới tỉnh lại, bởi vì Thượng Quan Băng Nhi nom thực sự quá hấp dẫn, thêm nữa sinh mệnh đang bị uy hϊếp, hắn cũng không có tâm tư cẩn thận quan sát tình huống lều trại của chính mình, lúc này nhờ vào ánh mặt trời he hé bên ngoài mà nhìn quanh một vòng, da đầu hắn không khỏi tê rần, phải nói là hắn vô cùng may mắn mới gặp được Thượng Quan Băng Nhi ôn nhu thiện lương.

Trong lều trại lúc này là một mảng hỗn độn, những mảnh vải rách nát bay tán loạn bốn phía, hơn nữa, ngoài thứ Băng Nhi ngày hôm qua mặc bên ngoài là bộ trang phục màu tím, còn có cả nội y của nàng. Trên đệm giường, vết máu nhiễm đỏ không ít chỗ, có thể thấy được đêm qua điên cuồng biết bao nhiêu.

Chu Duy Thanh vội vàng đem những mảnh vải lộn xộn gom hết vào một chỗ, sau đó lấy gói đồ của mình, đem những chỗ có dính máu trên chăn đệm xé hết ra, cẩn thận cất hết vào. Đây chính là bằng chứng cùng biểu tượng , hắn muốn lưu trữ cẩn thận. Nếu về sau Thượng Quan Băng Nhi thực sự theo hắn, hắn sẽ đem những thứ này giao lại cho nàng. Đương nhiên, Thượng Quan Băng Nhi muốn hay không lại là chuyện khác. (Dịch : thằng nài có thú vui tao nhã thật Biên: Ta thích! )

Làm xong những việc này, Chu Duy Thanh sau lưng mồ hôi lạnh túa ra, bởi vì hắn không tìm thấy cuốn bí kíp Bất Tử Thần Công kia, hiển nhiên là bị Thượng Quan Băng Nhi lấy đi mất rồi. Hắn cũng không phải là yêu thương gì cuốn bí kíp đó, mà là sợ Thượng Quan Băng Nhi hồ đồ theo nó mà tu luyện. Tối hôm qua chân chính tu luyện công pháp này, hắn mới thực sự hiểu được Bất Tử Thần Công này bá đạo đến mức nào. Nếu không phải có khỏa hắc châu yêu dị kia hỗ trợ, chỉ sợ không đợi được Thượng Quan Băng Nhi đến nơi, hắn đã chết rồi. Không được! Nhất định phải tìm cơ hội nhắc nhở nàng, ngàn vạn lần không thể thử tu luyện. Chẳng qua cũng không cần lo, nàng cho dù muốn luyện cũng không thể là trong mấy ngày này, tối qua bị thương tổn nàng vẫn còn phải nghỉ ngơi dài dài.

Cảm giác mệt mỏi rã rời ập đến, Chu Duy Thanh lim dim mắt ngắm nhìn hai bên cổ tay, hai viên phỉ thúy thể châu và biến thạch miêu nhãn ý châu vẫn chưa từng biến mất, cả người dần dần chìm vào giấc ngủ say.

Bởi vì chiêu binh chưa kết thúc, hơn nữa lúc trước Thượng Quan Băng Nhi vì muốn trừng phạt nên cố ý an bài hắn tại một khu vực cực kì hẻo lánh, nên cả ngày cũng không ai đến quấy rầy hắn. Chu Duy Thanh vừa đặt lưng xuống, là ngủ thẳng đến hoàng hôn hôm sau mới dậy.

" Ân, thật thoải mái." Hắn dùng sức vặn vặn thân, liền nghe tiếng rôm rốp rôm rốp vang lên, xương cốt, toàn thân trên dưới cơ thể đều cảm thấy nóng ấm, không chỗ nào không thoải mái. Hơn nữa là cảm giác toàn thân tràn ngập lực lượng, làm hắn vui sướиɠ nói không nên lời. Cúi đầu nhìn xuống, hai viên thiên châu trên hai cổ tay vẫn còn, cứ như trước thong thả xoay vòng quanh cổ tay hắn.

" Vì sao bản mạng châu của người khác đều có thể thu hồi vào trong cơ thể, mà hai viên châu của ta lại không thu về được? Phải làm sao bây giờ ?" Từ nhỏ lớn lên luôn bị coi là phế vật, hắn căn bản là không được đến ngự châu sư học viện học tập qua một ngày nào, đối với chức nghiệp ngự châu sư này hắn chỉ có một ít nhận thức cơ bản nhất, lúc này tự nhiên là không biết nên làm thế nào.

Thôi mặc kệ, đi ăn cơm trước rồi tính. Ngủ hẳn một ngày, buổi tối hôm qua lại " vất vả" như vậy, hắn hoàn toàn đói lả. Mặc bộ quân trang ngoại y vào, cố ý kéo hai tay áo dài ra, che đi thể châu cùng ý châu trên hai cổ tay, lúc này hắn mới chạy đến thực đường (căntin) ăn một bữa thật sảng khoái.

Ăn no bụng, cả người tự nhiên tỉnh táo hẳn ra, Chu Duy Thanh kinh ngạc phát hiện, dáng người hắn hình như là cao hơn một ít. Hắn vốn cao khoảng chừng một thước bảy, trong lứa tuổi mười ba đã là hết sức hiếm thấy, thế mà trải qua tối hôm qua, hắn hình như lại cao thêm vài phân, toàn thân cơ thể cũng hình như cũng đô thêm vài phân.

Trừ việc hơi có phần áy này với Thượng Quan Băng Nhi ra, tâm tính hắn hôm nay thực sự vô cùng tốt. Rốt cuộc hắn đã có được thiên châu của chính mình, chưa cần nói đến thuộc tính ý châu kia có bao nhiêu truyền kỳ, riêng cái thân phận thiên châu sư đã đủ để hắn vừa lòng. Hắn khao khát ngày này lâu lắm rồi, nếu không phải vì quan hệ hiện tại của hắn và Thượng Quan Băng Nhi, có lẽ hắn đã lập tức phóng về nhà, đem tin tức này nói cho phụ thân biết, đồng thời cũng cho cái thứ lỗ mũi vuông góc trụ điện (nguyên văn là : dùng lỗ mũi nhìn người – ý nói kiêu căng) Đế Phù Nhã kia biết, mình đường đường đã là Thiên Châu Sư.

Mang theo tâm tình hưng phấn, Chu Duy Thanh thong dong cất bước về tới lều trại của mình, vừa mở hé một bên cửa, hắn trong lòng tự nhiên sinh ra cảnh báo, lập tức quát:" Ai?"

Cảnh báo này hoàn toàn là theo bản năng xuất hiện, ngay cả chính hắn cũng không rõ ràng là tại sao lại như vậy, lúc này, bên ngoài sắc trời đã dần dần chuyển tối, bên trong lều trại mắt nhìn cũng mơ hồ không rõ ràng.

Nhưng mà, Chu Duy Thanh rất nhanh sắc mặt liền biến hóa, thậm chí có chút siểm nịnh khi nhìn rõ người trong lều trại, cười hì hì, miệng nói:" Thì ra là doanh trưởng đại nhân, ngài tại sao đến đây?" Miệng thì nói thế, nhưng chân hắn thì lại một chân bước vào trong lều, chân kia ngập ngừng không dám bước vào. Có trời mới biết Thượng Quan Băng Nhi tìm đến mình là để làm cái gì.

Thượng Quan Băng Nhi lúc này đã thay một thân trang phục màu lam, cùng với mái tóc dài màu lam của nàng thập phần tương xứng, Chu Duy Thanh phát hiện, quân phục của hắn được xếp chỉnh tề trên giường, lúc hắn bước vào, Thượng Quan Băng Nhi đang ngây ngốc nhìn phía giường đệm của hắn.

" Vào đi." Thượng Quan Băng Nhi lạnh lùng nói.

Chu Duy Thanh quan sát kỹ, sau khi xác nhận Thượng Quan Băng Nhi trên người không mang hung khí gì, lúc này dè dặt cẩn thận đi vào lều, nhưng hắn cũng không dám tới quá gần, liền đứng luôn ở một bên cửa, rụt rè nhìn Thượng Quan Băng Nhi, hình dáng mặt mày nhăn nhó, cứ như là hắn bị bắt nạt vậy.

Nhìn bộ dáng của hắn như vậy, Thượng Quan Băng Nhi nhất thời tức cười đỏ mặt, trong lòng thầm mắng, “Như thế nào lại tiện nghi cho tên hỗn đản này chứ?”

" Đưa đây ?" Thượng Quan Băng Nhi gắt.

" Đưa cái gì?" Chu Duy Thanh không hiểu ý nàng.

Thượng Quan Băng Nhi mặt đỏ lên, liếc liếc mắt về phía giường đệm. Chu Duy Thanh lúc này mới hiểu ra, dè dặt nói:" Ta giấu đi rồi, lưu lại làm kỉ niệm"

Thượng Quan Băng Nhi tức giận trước ngực phập phồng kịch liệt thêm vài phần :" Ngươi......! Lấy ra đây." Nàng thực sự sợ chính mình nhịn không được gϊếŧ tên hỗn đãn này.

Chu Duy Thanh lưu luyến không rời lấy những miếng vải mình thu được kia ra, đưa cho Thượng Quan Băng Nhi. Thượng Quan Băng Nhi hiển nhiên không thể kiểm tra kĩ những thứ xấu hổ này ngay tại đây, nhét cả vốc vào l*иg ngực, lại hoàn toàn không biết, Chu Duy Thanh tên gia hỏa đáng khinh này vẫn còn lưu lại một mảnh ở trên người.