Miệng nhỏ của Mộ Song đầy mùi bia nhưng vẫn khiến Lệ Hành cảm thấy ngọt ngào. Du͙© vọиɠ ngày hôm qua chưa được thoả mãn thì bây giờ anh sẽ dốc toàn bộ lực lượng để chiến đấu.
Mộ Song đang lâng lâng vì men say, giờ cộng thêm nụ hôn của Lệ Hành, cô cảm thấy đầu óc mình càng choáng váng.
Người này là ai… là chồng cô sao? Cô lấy chồng lúc nào… Aaaaaa…. Không được, cô sắp chết rồi… thở không nổi….
Lệ Hành hôn người trong lòng được một lúc lâu thì mới phát hiện có gì đó không đúng… sao cô ngốc này có thể quên thở khi hôn được cơ chứ???
Sau khi Lệ Hành rời khỏi môi Mộ Song, Mộ Song giống như người chết đuối vớ được cọc, cô vội vàng hô hấp, l*иg ngực vì thở mạnh mà phập phồng.
Bộ ngực nhấp nhô lên xuống của người con gái như muốn chọc mù mắt Lệ Hành, ngay cả hô hấp của anh cũng trở nên khó khăn. Anh hận không thể ngay lập tức xé rách toàn bộ quần áo trên người cô.
Lệ Hành không thể xé, nhưng động tác mạnh mẽ như bão đổ bộ cũng không khác với xé là mấy. Tay anh linh hoạt cởi cúc áo của Mộ Song, anh hơi nâng tay cô lên, chẳng mấy chốc chiếc áo đã bị ném xuống đất, trên người Mộ Song chỉ còn chiếc áσ ɭóŧ màu trắng đang ôm trọn lấy bộ ngực nõn nà đầy đặn.
Lệ Hành cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, không hiểu sao mới có mấy ngày không nhìn thấy mà hai bầu vυ' của Song Song nhà anh có vẻ to lên trông thấy?! Xem ra bóρ ѵú nhiều sẽ có hiệu quả?
Anh bắt đầu xoa nắn hai vυ' của Mộ Song, mỗi tay ôm một vυ', bên nào cũng được yêu thương âu yếm.
Mộ Song mới khôi phục lại hô hấp như bình thường, tuy nhiên động tác của Lệ Hành lại khiến hô hấp của cô trở nên khó khăn.
“Ưm… Anh… Rốt cuộc anh là ai… Đừng… không được… sao anh lại có thể sờ vυ' người ta…. A ưm…”
Dù cách một lớp áσ ɭóŧ, nhưng nhiệt độ nóng bóng truyền tới từ bàn tay người đàn ông khiến cho hai vυ' Mộ Song hơi ngưa ngứa, cô rướn người về phía bàn tay Lệ Hành theo bản năng.
Mộ Song không hề muốn như vậy, nhưng cô không khống chế được thân thể của chính mình. Người đàn ông kia là ai… Từ khi nào thân thể cô trở nên dâʍ đãиɠ như vậy… ưm… đừng mà… a ưm… thật thoải mái…
Lệ Hành vùi đầu vào hai vυ' Mộ Song, vẻ mặt mê luyến ngửi mùi thơm ngọt ngào trên người cô, sau đó anh nhẹ nhàng đặt từng nụ hôn lên bầu vυ' mềm mại.
“Bảo bối, anh là chồng của em…” Giọng nói của Lệ Hành vừa trầm thấp vừa mê người.
Mộ Song lắc đầu nguầy nguậy, cô muốn đẩy người đàn ông ra khỏi người mình, vậy mà tay lại không còn sức.
Cô cố gắng cúi đầu nhìn người trước ngực mình trông như thế nào thì người đàn ông ngẩng đầu và hôn lên khoé môi cô.
Mộ Song nhìn thấy rõ người trước mặt, ngũ quan sắc sảo của người này rất quen mắt, anh là… anh là ai… hình như thật sự là chồng của cô, Lệ Hành???
Tay nhỏ của Mộ Song lập tức đánh lên l*иg ngực Lệ Hành, “Hừ!… Lệ Hành… Anh là đồ tồi ăn xong chùi mép… Anh tránh ra!”
Lệ Hành bật cười, không biết ai mới là người ăn xong chùi mép ở đây???
Anh cáu kỉnh mυ'ŧ thật mạnh lên chỗ xương quai xanh của Mộ Song, khiến làn da trắng nõn của cô xuất hiện một vết dâu tây to đùng.
Mộ Song kêu thành tiếng, “Đau…”
“Bảo bối… anh sẽ bắt em đền tội! A… hôm nay áσ ɭóŧ của bảo bối thật khó cởi!”
Tay của Lệ Hành đã sớm di chuyển ra phía sau lưng Mộ Song, anh muốn cởi chiếc áσ ɭóŧ vướng víu này ra, nhưng do kỹ thuật không đủ nên anh cởi mãi không được. Quả thật anh rất nhớ chiếc áo hai dây đơn giản vào đêm đầu tiên.
Lệ Hành cuống đến độ hai mắt đỏ ngầu, do không còn cách nào khác nên anh đành kéo áo ngực của Mộ Song lên phía trên.
Khi hai bầu vυ' no đủ của người con gái bật ra trước mắt Lệ Hành, máu trong người anh ngay lập tức sôi trào. Anh cúi đầu ngậm lấy một bên vυ', đầu lưỡi vươn ra liếʍ láp xung quanh.
“Ah….” Mộ Song bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ rêи ɾỉ thành tiếng.
Tuy cả người cô đều lâng lâng mơ màng, nhưng mọi giác quan lại cực kỳ nhạy bén mẫn cảm.
Đầu lưỡi ướt nóng của Lệ Hành cuốn lấy đầṳ ѵú Mộ Song, nụ hoa dính nước bọt càng thêm tươi đẹp ướŧ áŧ. Ngay sau đó anh há mồm ngậm trọn lấy bầu vυ' của cô, quầng vυ' kiêu sa bị vây hãm trong khoang miệng nóng rực.
Cả người Mộ Song mềm nhũn, cảm xúc sung sướиɠ và hưng phấn khiến cô chỉ muốn Lệ Hành liếʍ mυ'ŧ toàn bộ hai vυ' của mình.
Mộ Song say rượu nên đại não hoàn toàn không bị trói buộc, điều duy nhất mà cô muốn là được thoả mãn ý nguyện của bản thân.
“Ah ưm… Thoải mái quá… vẫn chưa đủ… em muốn mυ'ŧ cả bên kia nữa…”
Lệ Hành hơi kinh ngạc với lời nói của Mộ Song, nhưng nội tâm anh lại cực kỳ kích động, sau này anh phải thường xuyên cho Mộ Song uống bia mới được! Anh yêu chết cái dáng vẻ hiện tại của cô! Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, lời nói thì dâʍ đãиɠ kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Lệ Hành ngoan ngoãn mυ'ŧ bên vυ' còn lại, Mộ Song thoải mái không rêи ɾỉ thành tiếng.
“Ưm….. phía dưới ngứa…” Hai vυ' của Mộ Song được Lệ Hành chăm sóc chu đáo, nhưng cô lại cảm thấy giữa hai chân rất trống vắng. Da^ʍ thuỷ chảy ra khỏi huyệt hoa làm đũng qυầи ɭóŧ ướt đẫm, giờ đây nó đang đợi được người quan tâm.
Lệ Hành sờ tay xuống dưới, da^ʍ thuỷ lập tức tưới ướt ngón tay anh, trên đầu ngón tay dính đầy nước da^ʍ sền sệt trong suốt.
Anh đặt ngón tay bên miệng Mộ Song, cô lập tức ngậm lấy ngón tay anh và liếʍ sạch sẽ da^ʍ thuỷ dính trên đó.
Mộ Song không biết đó là gì, cô chỉ thấy đồ vật để bên miệng là ngậm theo bản năng. Ngay cả chính bản thân cô cũng không biết hành động này của mình phóng đãng, mê người đến mức nào.
Lệ Hành nhìn dáng vẻ không thầy cũng giỏi của Mộ Song, khuôn mặt đơn thuần liếʍ da^ʍ thuỷ trên ngón tay anh, đôi mắt trong vắt kia còn chớp chớp nhìn anh.
Trái tim Lệ Hành đập thình thịch vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ, anh nhịn không được mà buột miệng văng tục, “Chết tiệt!”