editor: MoeMộ Song tắm rửa xong liền trực tiếp lên giường, đầu óc vẫn còn chìm đắm trong chuyện của hồi môn.
Cô nằm ngây người, quên luôn cả việc Lệ Hành ở bên cạnh.
Mãi đến khi Lệ Hành tắm rửa xong xuôi, xốc chăn nằm lên giường chuẩn bị ngủ thì Mộ Song mới nhớ ra.
Mộ Song lập tức xoay người duỗi chân đạp Lệ Hành xuống giường.
Lệ Hành chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ bị đạp khỏi giường, chứ đừng nói là ngồi ở dưới mặt đất.
“Lệ Hành! Anh lên giường làm gì?!” Nghĩ đến chuyện xảy ra đêm qua, gương mặt Mộ Song hơi ửng đỏ. Cô thầm nghĩ tối nay không thể để xảy ra chuyện ngoài ý muốn!
Lệ Hành choáng váng, lên giường không ngủ thì còn làm cái gì? Hôm qua là lần đầu tiên của Mộ Song nên hôm nay anh muốn cô nghỉ ngơi cho thật tốt. Anh thật sự chỉ muốn lên giường để ngủ mà thôi, ngoài ra không còn ý đồ gì khác!
“Anh lên giường ngủ!”
Mộ Song lắp bắp nói, “Anh, anh, anh ngủ dưới đất đi!”
Lệ Hành nhìn một vòng quanh sàn nhà, sau đó anh nhìn về phía Mộ Song và hỏi: “Làm sao mà ngủ được?”
Mộ Song bỗng nhiên thấy đau đầu, cô quên mất trong phòng mình không còn bộ chăn ga dự phòng nào cả, vì cô hoàn toàn không nghĩ đến tình huống rắc rối này.
À đúng rồi, em trai của cô đã quay lại trường học, cô bảo Lệ Hành sang phòng em trai để ngủ là được!
“Lệ Hành, anh sang phòng em trai em ở bên cạnh mà ngủ!” Mộ Song không những không hỏi ý kiến Lệ Hành, cô còn đặc biệt gằn giọng để nhấn mạnh lời nói của mình.
Lệ Hành đứng dậy khỏi mặt đất, anh phủi phủi quần, “Em quên hai đứa mình có quan hệ gì à?”
“Quan hệ gì?”
“Quan hệ vợ chồng!”
Mộ Song biết mình không có cách nào đuổi Lệ Hành ra khỏi phòng, cô chỉ có thể oán trách nhìn anh. Vì rơi vào bước đường cùng, Mộ Song bèn dịch người ra sát mép giường, ngay cả chăn cũng kéo về phía mình nhiều hơn.
Cô không tình nguyện nói: “Anh… Anh lên giường ngủ đi, nhớ giữ khoảng cách! Không cho phép tới gần em!”
Lệ Hành gật đầu rồi leo lên giường, anh cũng chẳng buồn liếc mắt nhìn Mộ Song một cái, chỉ đơn giản kéo chăn đắp lên ngang bụng rồi xoay người đưa lưng về phía Mộ Song, sau đó nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
Nhìn Lệ Hành không thèm để ý đến mình, trong lòng Mộ Song cảm thấy hơi khó chịu. Nhớ lại ngày hôm qua chính người đàn ông này thân mật gọi cô là bảo bối, không chỉ cướp mất lần đầu tiên của cô mà còn cùng cô lêи đỉиɦ vài lần!
Hôm nay thì không nhớ một tí gì, đã thế còn không buồn nhìn cô một cái!
Mộ Song không thể miêu tả rõ ràng cảm xúc lúc này, đại khái rất là ấm ức khó chịu!
Hừ! Lệ Hành là tên khốn!
Mộ Song hít một hơi thật sâu rồi cũng nằm xuống giường. Trước đó đầu óc cô chỉ mải suy nghĩ chuyện của hồi môn, giờ lại bị Lệ Hành chọc tức nên cô cũng không còn tâm tư nào khác.
Nếu đã có của hồi môn làm vốn trong tay, vậy cô cũng phải nỗ lực kiếm tiền trong một năm này, để khi ly hôn với Lệ Hành thì cô có thể mua được căn nhà nhỏ cho riêng mình.
Nghĩ đến chuyện này, Mộ Song hết rối rắm và còn rất mong chờ vào tương lai. Cô vô thức nhếch miệng cười rồi nhắm mắt lại, ngay cả trong mộng cũng cảm thấy tràn ngập hạnh phúc.
Mộ Song đã ngủ, nhưng Lệ Hành lại không ngủ được.
Người con gái mình thương nằm ngay bên cạnh, hương thơm ngọt ngào chậm rãi bao trùm lấy anh.
Xúc cảm mềm mại đêm qua cùng thân thể trơn bóng như ngọc hiện lên trong đầu Lệ Hành. Chỉ nghĩ đến những hình ảnh đó là gậy thịt của anh lại dựng đứng, sưng to đến phát đau.
Lệ Hành thở hổn hển, anh cẩn thận xoay người thì mới phát hiện ra Mộ Song không hề quay lưng về phía mình! Anh ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cái miệng xinh xinh hơi hé mở, cánh môi hồng nhuận như màu hoa đào khiến anh chỉ muốn cúi đầu thưởng thức.
Lệ Hành bắt đầu thấy cả người mình run rẩy vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ngay cả hơi thở cũng cảm giác ướt nóng.
Lệ Hành tưởng mình lại chảy máu mũi, anh giơ tay lên lau, phát hiện không phải thì mới an tâm.
Trong gian phòng u tối, đôi mắt sáng quắc của Lệ Hành đã dần quen với bóng đêm, trong đôi mắt ấy chứa đựng tình yêu vô bờ bến dành cho Mộ Song.
Cuối cùng dường như Lệ Hành đưa ra một quyết định thật lớn nào đó… bàn tay của anh bắt đầu mò mẫm bên trong chăn…