editor: MoeNghe Lệ Hành nói xong, quả thực Mộ Song hoài nghi chính mình nghe lầm! Cái gì mà “làm” cô?! Lại còn nói cô là bảo bối?!
“Này! Anh nhận nhầm người rồi!” Mộ Song nhanh chóng nói.
Mà Lệ Hành chìm trong men say giống như không nghe thấy, anh bắt đầu cởϊ qυầи áo Mộ Song.
Hôm nay Mộ Song mặc một chiếc váy liền thân cài cúc. Lệ Hành nhanh chóng cởi mấy chiếc cúc áo trước ngực Mộ Song rồi đẩy áσ ɭóŧ của cô lên trên, sau đó cúi đầu ngậm chuẩn xác hạt anh đào hồng hào còn chưa đứng thẳng.
Khi xúc cảm ướt nóng bao bọc lấy bầu vυ' Mộ Song, cô liền phát ra tiếng rêи ɾỉ yêu kiều theo bản năng, nhưng ngay sau đó cô lập tức che miệng lại, thân thể cũng bắt đầu giãy giụa.
“Ưm… Lệ Hành, anh đứng dậy đi! Anh… a… đừng mà, anh nhận sai người rồi.. em là Mộ Song…”
Mộ Song khóc không ra nước mắt, người phía trên càng đè ép lên người cô, khoang miệng anh ngậm bầu vυ' cô và bú ʍúŧ không ngừng nghỉ.
Mộ Song là người chưa bao giờ trải qua tìиɧ ɖu͙©, bất thình lình bị như này khiến Mộ Song không biết phải đối mặt thế nào, cô chỉ cảm thấy thân thể mình dần mất hết sức lực, mà giữa hai chân cũng bắt đầu xuất hiện cảm giác nhớp nháp dinh dính.
Lệ Hành mυ'ŧ mát một bên vυ' của Mộ Song, một bên vυ' còn lại thì dùng tay vuốt ve âu yếm.
Hai hạt anh đào dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của miệng và tay Lệ Hành đều đã căng cứng dựng thẳng.
Lệ Hành nhả núʍ ѵú non mềm trong miệng ra, núʍ ѵú được anh âu yếm bằng miệng đã cương cứng cực đại, so với bên còn lại thì càng sưng to hơn. Mà núʍ ѵú dính nước bọt ướŧ áŧ trông lại càng thêm mê người.
Lệ Hành cúi đầu tiếp tục tấn công sang vυ' còn lại, anh không chịu buông tha cho bất cứ bên nào.
“Hu hu… đừng mà… a ưm… đừng liếʍ….”
Mộ Song choáng váng, cả người hoàn toàn không còn sức lực, giọng nói mềm yếu yêu kiều của cô nghe giống như muốn nói lại thôi, giọng nói ấy không khác gì liều thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lệ Hành.
Mộ Song phát hiện ra thân thể này càng ngày càng không phải của mình, cô không thể khống chế được những tiếng rêи ɾỉ mắc cỡ đó, nó vi phạm mong muốn của cô, nhưng chính cô lại không thể kiềm chế tiếng rêи ɾỉ đang bật thốt ra khỏi miệng.
Hai mắt Mộ Song đẫm lệ, làm sao bây giờ… Cô phải làm sao bây giờ…
Trong lúc Mộ Song đang tự hỏi thì Lệ Hành không chỉ dừng lại ở hai vυ' của Mộ Song, ngón tay anh bắt đầu di chuyển xuống phía giữa hai chân cô. Tay Lệ Hành hơi dùng sức tách hai chân cô ra, thậm chí anh còn chen chân mình vào giữa hai chân cô, đề phòng cô khép chặt chân lại.
Lệ Hành không lập tức cởϊ qυầи lót của Mộ Song, đầu ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve đoá hoa qua lớp qυầи ɭóŧ.
“A —”
Lệ Hành vừa chạm vào đã khiến Mộ Song rên thành tiếng.
“Thật ướt…”
Lời nói của Lệ Hành làm mặt Mộ Song đỏ bừng.
“Anh… anh buông em ra… hu hu … Lệ Hành, anh tỉnh táo lại đi!”
Lệ Hành chớp chớp mắt, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ đang sợ hãi của Mộ Song, sau đó anh cúi người hôn lên gương mặt cô, ý đồ hôn sạch từng giọt nước mắt người trong lòng.
“Ngoan, đừng khóc, anh sẽ nhẹ nhàng chậm rãi không làm em đau…”
Mộ Song đâu quan tâm đến những chuyện này! Thật sự cô đang tức muốn điên lên, nhưng đồng thời lại bất lực không thể làm gì.
“Buông em ra… Lệ Hành…”
“Nào… Ngoan!” Giọng Lệ Hành hơi khàn khàn, hết lần này đến lần khác chỉ biết bảo cô ngoan. Giọng nói dễ nghe ấy làm Mộ Song cảm giác Lệ Hành đang nói lời âu yếm với mình!
Nhưng mà cô không cần!
Lúc Mộ Song đang muốn dùng hết sức lực vốn có để phản kháng thì Lệ Hành lại kéo xuống qυầи ɭóŧ của cô, ngón tay thon dài của người đàn ông tiến vào hoa huyệt nhỏ bé dễ dàng như trở bàn tay…
Đây là lần đầu tiên hoa huyệt bị dị vật tiến vào, cả người Mộ Song lập tức co rụt lại.
“Tiểu huyệt thật chặt… nó đang hút lấy ngón tay của anh…”
Mấy lời lưu manh của Lệ Hành khiến toàn thân Mộ Song cứng đờ, mà hoa huyệt phía dưới lại càng siết chặt hơn.
Mộ Song vừa khóc vừa mắng: “Lệ Hành… anh là đồ khốn khϊếp!”
“Anh khốn khϊếp? Vậy như này còn khốn khϊếp nữa không?” Lệ Hành nói xong liền bắt đầu chuyển động ngón tay bên trong hoa huyệt…