editor: MoeSau khi về nhà, Mộ Song cũng lấy được số điện thoại của Lệ Hành thông qua mẹ kế.
Mẹ kế của Mộ Song — Vương Thuỵ Chi thấy Mộ Song chủ động như vậy thì cảm thấy gái già Mộ Song cuối cùng cũng sắp có tin vui.
“Song Song, dì thấy đối tượng xem mắt lần này đúng là không tồi, hơn nữa dì cũng thấy con có vẻ thích anh chàng Lệ Hành kia.”
Mộ Song gật đầu phụ hoạ theo Vương Thuỵ Chi, thật ra mẹ kế của Mộ Song không phải người xấu, bà ấy cũng nỗ lực làm tròn trách nhiệm của một người mẹ. Nhưng Mộ Song vẫn không thể yêu quý Vương Thuỵ Chi, nhất là sau khi Vương Thuỵ Chi sinh con trai cho Mộ Bằng Đào, cô có thêm em trai cùng cha khác mẹ là Mộ Tông.
Mộ Tông nghịch ngợm không khác gì một tiểu ác ma, thằng bé cậy mình còn nhỏ nên toàn bắt nạt cô, đã thế còn hay nói dối, khiến ba đánh cô rất nhiều lần.
Lúc Mộ Tông được sinh ra đời, Mộ Song đã sắp mười hai tuổi, vậy mà cô vẫn bị Mộ Bằng Đào tụt quần rồi dùng móc áo đánh vào mông.
Từ đó về sau, Mộ Song cực kỳ căm ghét trẻ con, cô cảm thấy tất cả trẻ con trên thế giới đều xấu xa, phiền phức như Mộ Tông. Bề ngoài thì cười ngây thơ vô tội nhưng sau lưng lại làm những việc oái ăm ác độc, khiến người ta nghĩ đã thấy ớn lạnh. Bọn chúng chỉ giỏi nguỵ trang dưới bộ dáng trẻ con, còn bản chất thì chính là sói đội lốt cừu.
Cho nên Mộ Song kiên quyết không sinh con, cô thích theo lối sống DINK, chỉ cần thấy trẻ con là cô lại muốn chạy trốn thật xa.
Trẻ con là một sinh vật khủng bố nhất thế giới. Chúng sẽ khóc, sẽ ăn vạ, sẽ khiến người ta phải luống cuống tay chân.
Mộ Song khẽ chớp mắt, cô nhanh chóng quay trở lại cuộc trò chuyện với Vương Thuỵ Chi.
“Vâng, hôm nay Lệ Hành đi hơi vội nên con quên không lấy số điện thoại. Con cũng thấy Lệ Hành là người không tồi, cho nên quyết định nói chuyện tìm hiểu thử xem sao.”
“Được được, dì đã lấy số điện thoại từ chỗ cô Tần cho con rồi đó, con nhớ gọi điện cho người ta.”
Mộ Song lưu số của Lệ Hành vào điện thoại, “Vâng, con về phòng đây.”
“Ừ đi đi, khi nào đồ ăn chín thì dì gọi con.”
Mộ Song về phòng ngủ, cô nằm trên giường, thấp thỏm nhìn chằm chằm số điện thoại của Lệ Hành. Cô ấn lại tắt, tắt lại ấn… hành động lặp đi lặp lại vài lần mới hạ được quyết tâm gọi điện thoại cho anh ta.
Điện thoại vừa đổ chuông, đầu bên kia đã có người tiếp.
“Alo, ai vậy?”
Nghe thấy giọng nói của Lệ Hành, Mộ Song hít sâu một hơi.
“Là tôi — Mộ Song. Anh Lệ Hành, hôm nay anh rời đi quá vội nên còn chưa kịp cho tôi số điện thoại, tôi vừa xin số anh từ chỗ mẹ kế.”
“À thật xin lỗi, tôi quên mất.” Lời nói thì như vậy nhưng giọng điệu của Lệ Hành lại không hề có ý xin lỗi.
“Vâng, vậy anh nhớ lưu số điện thoại của tôi lại nhé. Khi nào anh soạn xong hợp đồng thì liên lạc với tôi.” Mộ Song cảm thấy nói vậy vẫn chưa đủ, cô vội bổ sung thêm, “Anh đừng quên đó, chuyện này làm càng sớm càng tốt.”
“Tôi sẽ liên lạc với cô Mộ Song, nhưng mà gần đây tôi tương đối bận, tôi có một vài dự án phải làm.”
Sao Mộ Song lại không nghe ra ý tứ của Lệ Hành, lời này của Lệ Hành chính là có khả năng cô sẽ phải đợi rất lâu, nếu cô không chờ được thì có thể từ bỏ rồi tìm một đối tượng khác.
Đùa với cô sao? Làm sao cô có thể từ bỏ, cô vất vả lắm mới chọn được người phù hợp như vậy!
“Không sao, dù lâu thì tôi vẫn sẽ chờ anh Lệ Hành. Đến lúc đó anh cứ trực tiếp gọi điện cho tôi lúc nào cũng được, gió mặc gió, mưa mặc mưa, tôi sẽ lập tức đến gặp anh.”
Lệ Hành ở đầu bên kia điện thoại không nói năng gì, Mộ Song lại bắt đầu lo lắng. Lệ Hành sẽ không đổi ý chứ? Chẳng lẽ bây giờ anh ta sẽ từ chối cô?
Một lúc lâu sau, cuối cùng Lệ Hành cũng lên tiếng.
“Ừm, cứ vậy đi. Tôi đang có việc, tôi tắt máy trước đây.”
Lệ Hành vừa nói xong là lập tức tắt điện thoại.
Mộ Song nhìn chằm chằm điện thoại, cô cảm thấy lập trường của Lệ Hành không hề kiên định, có khả năng sẽ vứt bỏ cô bất cứ lúc nào! Không được, cô phải theo dõi sát sao Lệ Hành, tìm cách để anh ta nhanh chóng tìm luật sư soạn thảo hợp đồng hôn nhân!