Lý Kỳ Nhan từ phòng giáo viên trở về lớp, trên tay ôm theo một chồng bài kiểm tra nặng trịch. Vô cùng kinh ngạc vì thấy trước cửa lớp mình là một đám đông đang dần tản ra, trong lòng thầm nghĩ không biết lại xảy ra chuyện gì đây!
Cùng lúc đó, Lý Kỳ Nhan phát hiện một anh chàng vệ sĩ từ trong đám đông đi ra bên ngoài, theo sau là hai cô nữ sinh, mặt mũi trông khó coi vô cùng. Mà hơn hết, người vệ sĩ kia còn không phải là A Sở luôn dõi theo Tư Duệ sao?
Chuyện gì đã xảy ra với Tư Duệ vậy?
Cô vội vã chạy vào lớp đặt chồng bài kiểm tra lên bàn giáo viên rồi đi tới chỗ Tư Duệ, Tư Duệ thì vẫn đang ngồi ở bàn học ung dung lấy sách vở ra ngắm nghía như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
" Tư Duệ, vừa rồi có chuyện gì xảy ra với cậu vậy? "
Lý Kỳ Nhan sốt ruột hỏi, vết thương rớm máu trên mu bàn tay Tư Duệ cũng tự nhiên đập vào mắt cô:
" Trời ơi, tay cậu làm sao lại thành ra thế này? "
Tư Duệ di chuyển tầm nhìn từ mắt sang bàn tay đang bị Lớp trưởng nắm lấy, cô cười trừ một tiếng trả lời:
" Là Kỳ Nhan hả, cũng không có gì to tát lắm, mình bị hiểu lầm là lấy trộm thẻ tín dụng của người khác thôi! "
Nghe tới trộm cắp, Lý Kỳ Nhan không khỏi rùng mình:
" Cái gì? " Nói đoạn đập tay xuống bàn nghiêm trọng nhìn Tư Duệ:
" Trường chúng ta những tội như vậy luôn có luật rất khắt khe, ví như trộm cắp sẽ bị đuổi học đó! Tư Duệ, là ai nhẫn tâm ghét cậu tới mức gán cậu tội danh tày trời này? Vừa rồi mình thấy theo sau A Sở có hai nữ sinh, chính là bọn họ sao? "
Nghe đến hai từ "đuổi học" Tư Duệ chợt không lạnh mà run. Lý Kỳ Nhan nói đúng, cô vừa chuyển tới đây học được có hơn một tuần, phù hiệu còn chưa nhận được chứ đừng nói tới việc đắc tội với ai. Vậy thì tại sao vẫn có người ghét cay đắng cô muốn dồn cô vào bước đường cùng này?
" Kỳ Nhan, mình nghĩ có gì đó không đúng lắm! "
" Mình cũng nghĩ như cậu! "
Lý Kỳ Nhan đột nhiên kéo Tư Duệ đứng dậy, nghiêm giọng:
" Thế sao cậu còn ngồi ở đây thòng thả như vậy? Cậu không muốn biết ai là người đứng sau chuyện này sao? Mau đi theo bọn họ đi! "
" Ah! " Lớp trưởng nói đúng, cô vì cái gì mà không đi theo bọn họ tra ra chân tướng sự việc cơ chư?
Có phải cô ỷ lại vào A Sở quá rồi không? Thuộc hạ của Cao Lãng luôn giải quyết mọi việc một cách nhanh gọn và triệt để, khiến cô vô cùng an tâm, chắc cũng do đó mà có thái độ ỷ lại đi! Hơn hết chính là niềm tin mà cô dành cho A Vinh và A Sở, không phải kiểu loại chủ tớ, hầu cận, mà chính là niềm tin của những người bạn với nhau!
" Được rồi! Vậy mình đi đây! "
" Um! "
________________________________
Tư Duệ vừa đi được chừng 10 phút, cũng là lúc chuông reo báo hiệu kết thúc giờ giải lao.
Ngay sau đó, liền xuất hiện một người đàn ông lạ, tuy chỉ diện áo trắng quần tây đơn giản được sơ vin chỉnh tề, nhưng khí chất toát ra từ con người đó lại giống như của một nhà lãnh đạo đích thực.
Anh ta trên tay xách theo một chiếc cặp táp da màu đen hàng hiệu, phong thái nghiêm nghị bước vào lớp đứng trên bục giảng trước sự ngỡ ngàng của tất thảy học sinh.
Mà khi thấy người đàn ông này, lớp học từ náo loạn trở nên ổn định và trật tự hơn bao giờ hết. Ấy cũng là lúc anh trầm giọng lên tiếng:
" Xin chào! Từ hôm nay, tôi chính là chủ nhiệm mới của các em! Xin được chiếu cố! "
______________________________
Ở một diễn biến khác, A Sở cùng Cố Mộc Vân và Nhược Thanh đều đang đứng trước cửa phòng Hiệu Trưởng.
Anh lại không buồn nhìn đến hai nữ sinh phía sau, lạnh lùng đưa tay gõ cửa hai cái:
" Cố Hiệu Trưởng, ông có ở đây không? Chúng ta có chuyện cần giải quyết! "
" Cửa không khóa, mời vào! "
Bên trong liền vang lên giọng nói trầm khàn của một người đàn ông trung niên.
A Sở sau đó liền mở cửa bước vào, Cố Mộc Vân chần chừ một lúc cuối cùng quyết tâm mạnh dạn bước theo sau. Chỉ có Nhược Thanh run rẩy không dám cử động, trán cũng đã ướt đẫm mồ hôi.
Cố Mộc Vân thấy vậy dừng bước, quay lại nhìn bạn mình thở dài:
" Thanh Thanh, mình tin cậu có lý do riêng, chỉ cần cậu thành thật khai báo! Mình sẽ xin bác bỏ qua cho cậu! "
Nghe vậy Nhược Thanh liền ngước lên nhìn Cố Mộc Vân, vẻ mặt chẳng những không hết lo lắng ngược lại còn thêm phần sợ hãi:
" Tớ...tớ… không được! " Bởi vì nếu khai ra, người đó sẽ cho người gϊếŧ tớ mất! - Nhược Thanh thầm kinh hãi trong lòng.
" Nhược Thanh, như vậy là sao? Cậu… "
" Mộc Vân? "
Lời Cố Mộc Vân đang nói bỗng nhiên bị cắt ngang bởi Cố Hiệu Trưởng.
Từ trong phòng, sau khi thấy một người vệ sĩ tới báo là có chuyện, ông chợt giật mình khi nghe thấy giọng của cô cháu gái Cố Mộc Vân ở ngoài cửa. Còn tưởng là mình nghe nhầm liền đi ra xem thử, không ngờ đích thị là cô.
Cố Hiệu Trưởng bày vẻ kinh ngạc nhìn cô cháu gái, cuối cùng nghiêm giọng hỏi:
" Mộc Vân, cháu lại gây ra chuyện gì? "
Ông chợt khựng lại khi trông thấy một bên má cô đỏ chát, trong lòng xẹt qua tia xót xa
" Cháu đánh nhau ư? "
Đoạn liếc mắt sang phía Nhược Thanh, nhíu mày khó hiểu. Nhược Thanh hoảng sợ cúi gằm mặt không dám nhìn ông, cả người vì lo sợ mà run bần bật, đầu óc cũng trở nên quay cuồng.
" Bác Kình, bọn cháu hiểu lầm một nữ sinh khối dưới lấy trộm thẻ tín dụng. "
" Nữ sinh đó đâu? "
" Em đây ạ! "
Cố Hiệu Trưởng vừa dứt lời, đằng sau liền vang lên tiếng đáp trả. Khi đó, ông bỗng nhiên nảy lên một dự cảm chẳng lành. Quả nhiên trực giác mách bảo không sai vào đâu! Khi xoay người lại Cố Hiệu Trưởng lập tức nhận ra đó là Ngô Tư Duệ, nữ sinh mà Cao Lãng đã đích thân đưa tới vào ngày nhập học.
" Trò… Trò là Ngô Tư Duệ! " Ông cả kinh lắp bắp.
" Dạ vâng! Là em! Thầy vẫn nhớ em ạ! "
Tư Duệ tự nhiên thấy kính mến người thầy này vô cùng. Ông bao nhiêu ngày bận rộn nhiều việc vậy mà vẫn nhớ mặt lẫn họ tên cô chỉ sau một lần gặp.
Cố Hiệu Trưởng lại không đáp, chỉ thầm nghĩ trong bụng: " Người của Cao Lãng đưa tới, ông không những nhớ mà còn phải khắc ghi rõ nét! "
Song, liền nhìn sang Cố Mộc Vân và Nhược Thanh, nghiêm trọng nói:
" Học trò Ngô sao lại có thể lấy thẻ tín dụng của cháu được? Cháu có biết em ấy là ai không? "
Cố Mộc Vân nghe vậy liền đánh mắt sang Tư Duệ, thấy cô đang tròn mắt nhìn mình, lại nhớ đến sự lật mặt phản công của cô vừa rồi, Cố Mộc Vân không tự chủ đưa tay lên sờ má, đột nhiên có chút đề phòng nữ sinh này.
" Em ấy là người của Cao gia đưa tới, cháu đừng nói lại không biết đến Cao gia? Những năm ấy nếu không có gia đình họ giúp đỡ, bây giờ sẽ chẳng có một trường Hoàng tiếng tăm như vậy! Cháu cũng sẽ chẳng được ngày hôm nay đâu Mộc Vân ạ! Thử hỏi em ấy lấy trộm thẻ tín dụng của cháu làm gì? Ngô Tư Duệ khéo còn có nhiều thẻ hơn cả cháu! "
Từng chữ, từng chữ một như cứa vào tai Cố Mộc Vân, cô trố mắt nhìn Tư Duệ rồi lại nhìn sang Cố Hiệu Trưởng:
" Là… là thật sao bác? "
" Bác đùa cháu làm gì chứ! Thật là! "
Nhìn vẻ mặt khó xử của Cố Hiệu Trưởng, Mộc Vân mới thật sự dám tin. Từ ngạc nhiên, biến thành xấu hổ rồi chuyển sang lo sợ. Tư Duệ mà muốn làm lớn chuyện lên, Cao Gia liệu có chịu bỏ qua không? Nhất là Tư Duệ lại không hề sai trong chuyện này, từ đó càng có thế áp đảo cô.
Tư Duệ nhìn mặt mũi Cố Mộc Vân biến sắc như tắc kè màu thế kia chợt có chút tội nghiệp. Dù gì đàn chị này cũng là bị bạn mình lừa gạt mới tìm tới tính sổ cô.
Mà theo lời Cố Hiệu Trưởng nói, dường như hai bên Cao gia và Cố gia có mối quan hệ hữu nghị rất tốt. Nếu chỉ vì một chuyện cỏn con này mà làm rạn nứt tình cảm hai bên gia đình há chẳng phải là lỗi tại cô sao?
Hơn hết, Tư Duệ mới không có nhỏ mọn để bụng những chuyện này. Trả thù bọn họ cô cũng đã làm rồi, không còn gì để mà phải ấm ức nữa.
Nghĩ rồi cô mỉm cười nhìn Cố Hiệu Trưởng nói:
" Cố Hiệu Trưởng, chuyện lần này chắc chắn có hiểu lầm, chỉ cần tra ra kẻ đứng sau rồi làm cho ra lẽ với họ, còn lại em đều không để bụng! "
" Trò Ngô, em nói thật sao? "
" Vâng thầy! Em chỉ muốn biết ai lại căm ghét ai đến như vậy thôi ạ! "
" Trò Ngô, em thật tốt! Thật hiểu chuyện! "
Cố Hiệu Trưởng mỉm cười trìu mến nhìn Tư Duệ, lời nói có phần cảm kích. Đoạn quay sang Mộc Cảnh Vân và Nhược Thanh quở trách:
" Biết mình sai, các cháu còn không muốn xin lỗi người ta sao? Còn nữa, cuối giờ hôm nay lại đến đây gặp ta! "
Mộc Cảnh Vân cùng Nhược Thanh người gãi đầu người khịt mũi một cái, cùng lúc quay sang Tư Duệ áy náy buông lời xin lỗi, giọng điệu không có vẻ gì là gượng gạo, cưỡng ép:
" Đàn em Ngô, bọn chị đã hiểu lầm em, xin lỗi nhé! "
Tư Duệ cười trừ, đáp lại:
" Em cũng xin lỗi vì đã đánh hai chị trước mặt mọi người ạ! "
Bây giờ nghĩ lại cô tự nhiên cảm thấy mình có hơi quá đáng. Dù hai nữ sinh này đã nhục mạ sỉ vả cô, nhưng cô ra tay đánh lại như vậy cũng tàn nhẫn có khác gì hai người họ đâu?
" Đừng nói vậy, là tụi chị ra tay với em trước! "
Cố Mộc Vân nói đoạn nhìn xuống mu bàn tay rơm rớm máu Tư Duệ, trong lòng càng thêm áy náy. Hai cái tát trên mặt cô so với vết thương này thật sự không nghiêm trọng bằng.
" Tay em có đau lắm không? Tụi chị đưa em đến phòng Y tế kiểm tra nhé! "
Không nhắc đến vết thương trên tay Tư Duệ cũng quên béng đi mất. Mà đã gợi lại rồi, cô bỗng chốc cảm nhận được cơn đau tê rát từ vết thương ấy truyền lên. Nhưng miệng vẫn gượng cười:
" Ah! Không sao! Cũng vào tiết nãy giờ rồi chúng ta nên về lớp thôi! Tan học em cũng sẽ xuống đây cùng mọi người! "
Nói rồi quay sang A Sở đứng bên cạnh nãy giờ:
" A Sở, đi thôi! "
" Vâng! "
A Sở cung kính gật đầu, nối gót theo sau Tư Duệ, lại bị cô tức giận mắng một câu:
" Tôi đã bảo anh bao nhiêu lần rồi không được hành lễ như vậy với tôi rồi cơ mà! Anh làm như vậy tổn thọ tôi lâm đó có biết không? "
Anh ta nghe vậy chợt muốn nín cười, cố nặn ra một tiếng:
" Vâng! Tôi sẽ không tái phạm! "
" Anh nói câu này hơn chục lần rồi! "
" … "
Ba người còn lại lẳng lặng nhìn Tư Duệ và vệ sĩ rời đi không nói gì. Giây phút ấy, Cố Mộc Vân chợt có một cái nhìn khác về Ngô Tư Duệ.