Ông Xã, Em Đến Cứu Anh Đây!

Chương 17: Hoàng hôn kia vừa tắt, em nhớ đến anh! (2)

Câu chuyện mà Jackin kể thật là thê lương, bi đát. Hóa ra, không hẳn ai yêu hết mình đều cũng sẽ được đền đáp, và cô cũng thế, cô không phải là trường hợp ngoại lệ.

"Khổ tâm cho anh!"

Cô muốn an ủi anh nhưng không biết làm cách nào. Một người kiệm lời như cô khó có thể biết những điều này.

Sống trong nỗi dè dặt và muộn phiền đã khiến một người con gái vốn hoạt bát, tinh nghịch như cô trở nên trầm tính. Có lẽ, đó là công của anh chàng mang tên Tề Triết kia.

"Đó là chuyện của tôi. Còn cô thì sao? Tôi nghe bảo, cô yêu ai đó rất sâu nặng!"

Tăng Gia Hân có hơi bất ngờ, thắc mắc sao anh có thể biết chuyện này? Nhưng rồi cô cũng hoàn thần và kể cho anh nghe bao tâm sự thầm kín ẩn giấu trong lòng cô bao lâu nay:

"Đúng... Tôi đã từng yêu một người, rất nhiều, rất rất nhiều. Thậm chí, tôi đã bỏ tất cả để đánh đổi lấy tình yêu của anh ta, nhưng! Anh ta vẫn không hiểu! Anh ta vẫn không yêu tôi!"

Jackin nghe đến đây, anh có cảm giác khá hứng thú, anh muốn nghe nhiều hơn nên đã gật gật đầu ra hiệu cô kể tiếp đi

"Tôi nhớ, hồi còn nhỏ, tôi và anh ta vốn có một cuộc liên hôn gia tộc. Ban đầu tôi không biết anh ta là ai và cũng không trông mong gì nhiều.

Bởi lúc ấy còn quá nhỏ. Xong đến khi chập chững lên 4, lên 5. Có lẽ, trong tôi đã trổi lên tình cảm rung động thưở bé. Ắt hẳn là do anh ấy đối xử quá tốt với tôi.

Sau rồi tôi bám theo anh, làm phiền anh, suốt ngày trêu chọc anh. Vì vậy, anh ấy ngày một né xa tôi hơn.

Mãi đến khi anh ấy có mối tình đầu, tôi đau đớn tột độ nhưng rồi cũng phải cố gắng vượt qua. Tôi tự động viên bản thân mình không được khóc, không được từ bỏ.

Thế là tôi chờ đến khi anh ấy và cô gái kia không còn thuộc về nhau nữa. Cứ ngỡ rằng, khi tôi đến bên anh ấy lúc đau nhất thì anh ấy sẽ nghĩ về tôi.

Nhưng không!

Anh ấy đã phát điên vì thứ tình cảm của tôi giành cho anh ấy. Anh ấy nổi giận, đập phá đồ đạc và bảo tôi đem tình yêu ấy ném đi, anh ấy không cần.

Dù cho thế nào, anh ấy có ra sao thì tôi vẫn mù quáng và ngu muội!

Anh có thấy tôi ngu không Jackin?"

Bỗng dưng, khuôn mặt của Jackin trở nên u tối hẳn. Dường như, anh đã bực tức chuyện gì đó.

Nhận thấy sự không đúng ở đây, Tăng Gia Hân bèn cất lời:

"Jackin, anh không sao chứ?"

Lúc này, Jackin mới hoàn thần, anh lắc lắc đầu rồi ôn nhu động viên, an ủi cô. Hình như, anh là người con trai thứ 3 mà cô dám kể chuyện đời tư của mình cho họ nghe.

Không biết Jackin lúc này nên thấy hãnh diện, tự hào hay bất lực trước mối tình dang dở này?!

Thú thực, mối tình của Tăng Gia Hân nên bị chôi vùi vào dĩ vãng, cô nên tiến bước về tương lai, chôn vùi đi quá khứ đau đớn tận đáy xương tủy kia và nhìn về phía xa xăm kia. Nhiều khi, có người đang chờ cô ngoảnh mặt lại.

Chợt, tiếng chuông điện thoại vang lên báo hiệu có tin nhắn tới. Trên nền điện thoại xuất hiện dãy số thân thuộc, dãy số không bao giờ cô quên, dãy số của người làm cô đau.

Tại sao anh lại chọn đúng thời điểm đến như thế? Cứ hễ đến lúc cô đau thì anh đều có mặt, cứ hễ đến lúc cô tuyệt vọng thì anh lại dấy lên nỗi nhớ, tình yêu làm cô thêm hi vọng về tương lai xa vời vợi kia!

[ Tin nhắn - “Cô đang ở đâu? Làm gì?” ]

Tăng Gia Hân đứng lên, bước lại chỗ khuất, ngón tay mấp máy gõ chữ nhưng rồi cũng thẫn thờ, thở dài rồi xóa đi mất

[ Tin nhắn – “ Hoàng hôn kia vừa tắt, em nhớ đến anh!” ]