Ông Xã, Em Đến Cứu Anh Đây!

Chương 12: Nghiệt duyên.

Thời gian thắm thoát thoi đưa, hai mươi ba ngày không dài không ngắn cũng đã trôi đi.

Lúc này, Tăng Gia Hân đang ở vùng biển rộng lớn của Tây Phi. Cùng với eo biển Malacca và vùng biển Somalia, vài năm qua, nơi đây đã trở thành miếng mồi béo bở của bọn hải tặc, phần lớn đến từ Nigeria.

Số vụ cướp diễn ra tại nơi đây ngày một nhiều. Đồng nghĩa với việc số người chết càng tăng lên.

Không biết đất cát chốn này đã thấm đẫm bao nhiêu lít máu của hàng trăm thậm chí hàng vạn con người.

Tăng Gia Hân đứng dựa lưng lên một phiến đá lớn, tay vòng trước ngực trông rất oai phong.

Có lẽ, cô đang chờ đợi một thứ gì đó.

Dạo lướt trên mặt biển, băng qua từng con sóng vỗ, một chiếc tàu của cướp biển lao nhanh như chớp tiến sát vào đất liền.

Mũi tàu sắc nhọn, hình nàng tiên cá tượng trưng cũng như hình đầu lâu trên lá cờ cũng đủ cho cô nhận ra được đây là đoàn cướp của ai.

Không như những người con gái khác. Gặp cảnh này, chắc hẳn họ phải sợ hãi lắm. Riêng cô thì không!

Trải qua bao thăng trầm, biến cố cuộc đời rồi mà cô vẫn kinh hãi trước cảnh này sao? Không!

Cô bình tĩnh hơn bao giờ hết, một thân một mình, cô đứng chờ chiếc tàu khổng lồ kia cập bến.

Người con gái chân yếu tay mềm, ngoài ra còn rất thanh mảnh sống không sợ, chết không sợ đang đứng ở đó chờ những người trên tàu khiến họ vô cùng ngạc nhiên.

Những động vật “thân dưới” thì cứ nãy ra suy nghĩ đen tối đối với cô. Còn ai được xem là có đầu óc thật sự thì đang tìm cách ứng phó như thế nào.

Vừa chạm thân tàu vào mặt cát nóng thì ngay lập tức trên trời cao kia có tiếng quạt “Phành…Phạch…” của máy bay trực thăng.

Tích tắc, tích tắc vài giây đồng hồ, một đội quân gồm hẳn hơn 30 chiếc trực thăng cùng hàng trăm binh lính do sĩ quan Max Riuut chỉ huy liền hạ cánh xuống, bao vây một vùng.

1/3 trong số binh lính kìm đám hải tặc lại trong phạm vi boong tàu, còn số còn lại thì đứng xếp thành hàng, cúi đầu, nghiêm nghị chào Tăng Gia Hân.

Cô không quan tâm, chỉ nhếch môi nhẹ.

“Clap… Clap…”

Tiếng vỗ tay vang lên từ một người con trai tầm 26, 27 tuổi đang bước xuống từ khoang tàu.

Anh nở nụ cười tà mị cùng ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thủng tất cả.

Tiếp đó, anh bước lại gần xoa đầu Tăng Gia Hân rồi cất giọng ôn nhu, dễ làm siêu động lòng người:

“Ôi Lily, lâu lắm rồi mới được gặp lại em đấy? Sao rồi, khỏe chứ?”

Tăng Gia Hân nhanh chóng gạt văng bàn tay ấy ra, đáp lại bằng giọng lạnh băng:

“Đừng làm như tôi và anh thân thiết. Anh cũng biết tôi đến đây vì gì đúng không Andy?”

Lúc này, Andy mới thôi giọng cợt nhã. Vẻ mặt vui cười thoáng chống như băng hà vĩnh cửu, ai nhìn vào cũng biết giữa họ có vấn đề nào đó không thể nói ra.

Nói là kẻ thù của nhau thì cũng không đúng, nói là bạn của nhau cũng không đúng. Thực sự không biết nên nói như thế nào.

“Về NAr, tôi không thể cho em thuốc giải được. Vấn đề này không phải chỉ riêng tôi có quyền, còn về một số người khác nữa.

Cũng không hẳn là tôi cố tình phóng thích nó ra đâu. Đây là sơ xuất của đoàn thí nghiệm. Những kẻ “điên” kia đã làm như thế.”

Nghe đến đây, Tăng Gia Hân thở dài rồi cất lời:

“Đây là vấn đề cá nhân của tôi và anh. Tại sao anh nhất thiết phải lôi người khác vào. Chưa kể, cái loại virut anh tạo ra làm bao nhiêu sinh mệnh ốm yếu thậm chí họ còn nhụt chí muốn chết đi.

Anh muốn gì cứ nhằm vào tôi đây này!”

Tăng Gia Hân không kìm được lòng đành nói ra hết. Những người xung quanh vừa nghe đã nhận ra vấn đề, họ liền không muốn chen vào.

Dù là địch hay bạn thì đây cũng là vấn đề họ không thể vướng vào được, chuyện của hai người thủ lĩnh thì nên để họ tự giải quyết.

Cuộc đối thoại đôi co khiến Max Riuut dựng hết tóc gáy, rợn cả da gà. Anh “hừm” một cái nhẹ, tỏ ý hai người nên vào trong nói chuyện.

Cũng đúng, ở đây có quá nhiều người, nếu để lộ thì cũng không hay.

Sau đó, Tăng Gia Hân đưa Andy vào căn cứ bên trong. Chưa kịp định thần, cô đã bị Andy khống chế, bị anh ôm chặt vào lòng:

“Tôi vẫn còn chờ em”