“Tha.. tha cho tao, tao có thể cho mày rất nhiều tiền…”
“Tao… tao thề, tao không đối đầu với mày nữa… tha cho tao…”
Thời khắc cái chết đến gần, sợ hãi đến thế nào!
“Tao đã nói, tội của mày, phải xuống địa ngục!”
“Dừng tay!”
Rắc rắc!
Hạng Tư Thành không quan tâm đến giọng nói đột ngột lên tiếng, anh hơi sững lại, Chu Tử Tu mang theo vẻ không cam tâm vô tận, không còn chút hơi thở.
“Tôi bảo cậu dừng tay, cậu không nghe thấy sao?”
Trong giọng nói mang theo sự không hài lòng, Hạng Tư Thành từ từ đứng lên, quay lưng với ông lão, dường như không cảm thấy bất ngờ với việc ông ta đến đây: “Tôi đã nói, hôm nay, không ai có thể đứng mà rời khỏi đây!”
“Ha ha! Thiếu niên! Cậu rất ngông cuồng!”
“Nhưng, cậu có bản lĩnh để ngông cuồng!”
“Xem ra, cậu không phải người bình thường, võ công của cậu là ai dạy cho cậu?”
Hạng Tư Thành không nói gì, hôm nay, anh mới thể hiện hoàn toàn bản lĩnh được che giấu bấy lâu mà trước nay trong bất kỳ tình huống nào anh cũng không thể hiện!
Hạng Tư Thành xuất thân sa trường, nhưng trước khi nhập ngũ, đã từng có thời gian trống ba năm, trong ba năm này, không ai biết, anh đã đi đâu, làm gì, kể cả sau khi anh trở thành thiếu soái nổi tiếng, cũng không có ai điều tra được ba năm đó, rốt cuộc anh đã làm gì!
“Nhóc con, cậu cũng là người trong võ đạo, có thể nói cho tôi biết, thầy của cậu là ai không?”
Đây chính là điều ông lão kiêng sợ, có thể đào tạo ra một thiếu niên xuất chúng như vậy, thầy của anh, nhất định không phải là hạng vô danh tiểu tốt, đây cũng chính là nguyên nhân mà ông ta không dám ra tay!
Sao Hạng Tư Thành không biết suy nghĩ của ông ta, chỉ nghe anh nhàn nhạt nói: “Ông không cần lo lắng, hôm nay, chỉ có một mình Hạng Tư Thành tôi, cuộc chiến giữa ông và tôi sẽ không có người khác nhúng tay vào!”
“Ha ha! Nhóc con! Cũng được, với kiểu không tôn trọng lão bối như cậu, gϊếŧ cậu, kể cả sư môn của cậu có tìm đến, tôi cũng có lý để nói!”
Vẻ ngông cuồng của Hạng Tư Thành hoàn toàn khiến ông lão nổi giận, bay xuống đến đối diện Hạng Tư Thành, nhìn anh, ngạo mạn nói: “Tiểu bối, cậu có tư cách biết danh tính của tôi!”
“Bàn tay vô tình, Sách Thanh!”
Ánh mắt Hạng Tư Thành hơi sẫm lại, cao thủ hiếm có, cảnh giới Hậu Thiên, miễn cưỡng coi là bước vào cánh cổng của võ đạo, mà trên cảnh giới Hậu Thiên, là cao thủ Tiên Thiên, lên trên nữa, là cảnh giới Tông Sư có thể một mình khai phá núi đồi!