Sắc mặt của hai người vô cùng âm u, một lúc lâu sau, Huyết Lang Vương mới chậm rãi mở miệng: “Vốn tưởng rằng bọn tao đã đánh giá cao mày rồi, nhưng không ngờ lại vẫn coi thường mày!”
Hạng Tư Thành quăng thi thể của Cuồng Lang Vương sang một bên, vẻ mặt anh vô cảm, thản nhiên nói: “Lang Chủ ở đâu?”
“Lão già đó hả?”
Huyết Lang Vương vờ như rất ngạc nhiên: “E rằng bây giờ lão ta chẳng còn tỉnh táo nữa, sắp đi đời luôn rồi”.
Xoẹt! Sát khí ngợp trời bộc phát ra từ người Hạng Tư Thành, nhìn vào mắt của hai Lang Vương còn lại, trong mắt anh hiện lên sát ý nồng đậm.
“Các người dám gϊếŧ chủ?”
“Gϊếŧ chủ? Ha ha…”
“Lão già đó già đầu nên hồ đồ luôn rồi, có tư cách gì để làm Lang Chủ nữa?”
Ánh mắt của Hạng Tư Thành âm trầm tột độ: “Ông đừng quên, Quần Lang có được sự huy hoàng như ngày hôm nay đều là nhờ Lang Chủ”.
“Đúng thế, Quần Lang có ngày hôm nay không thể không kể đến công lao của lão già đó, nhưng ông ta già và hồ đồ rồi, dựa vào đâu mà đòi độc chiếm thân phận Lang Chủ mãi như thế?”
Huyết Lang Vương đỏ ngầu đôi mắt, nói: “Tao cũng là người có tuổi đời trong Quần Lang, chẳng lẽ không xứng làm Lang Chủ sao?”
“Quần Lang sở hữu sức chiến đấu mạnh nhất, cớ sao lại phải chui rúc trong cái thôn lụp xụp này? Nếu cử hết sát thủ của Quần Lang ra thì hằng năm phải kiếm được gấp trăm lần hiện nay, chỉ có tao mới là chủ nhân sẽ đưa Quần Lang lêи đỉиɦ vinh quang!”
Ánh mắt của Huyết Lang Vương chất chứa sự cháy bỏng, ông ta nhìn Hạng Tư Thành: “Hạng Tư Thành, kết cục đã được định sẵn rồi, lão già đó sắp tiêu đời, tao sẽ trở thành Lang Chủ, mày không thể ngăn cản được đâu!”
Huyết Lang Vương gần như sắp điên cuồng, Hạng Tư Thành nhìn ông ta, trong mắt hiện lên sự tiếc nuối: “Sát thủ vốn là cái nghề tay dính máu tươi, luôn phải đối mặt với nguy hiểm”.
“Trong Quần Lang có một quy định được truyền lại từ thế hệ này tới thế hệ khác, đó là số lượng sát thủ bước ra xã hội tuyệt đối không được vượt quá số lượng đóng giữ trong thôn Sói, chẳng lẽ ông đã quên quy định của những người đi trước rồi sao?”
“Hừ! Thời đại nào rồi mà còn phải tuân thủ quy định cứng ngắc như thế?”
“Cũng bởi vì lão già không biết biến báo, vậy nên dưới sự dẫn dắt của ông ta, danh tiếng của Quần Lang càng ngày càng mờ nhạt, càng ngày càng không được coi trọng”.
Hạng Tư Thành khẽ lắc đầu: “Sát thủ là nghề sống còn, là nghề gϊếŧ người, như một thanh đao luôn kề sẵn trên cổ mỗi người, chỉ cần có người bỏ tiền là ai cũng có thể trở thành mục tiêu của Quần Lang”.
“Chính bởi vì sát thủ của Quần Lang quá mạnh, vậy nên mới có quy định ấy. Nếu tất cả sát thủ của Quần Lang đều bước vào xã hội, tiếp nhận nhiệm vụ mà không hề cố kỵ điều gì, vậy thì những nhân vật có quyền có thế trên thế giới đều sẽ cảm thấy bất an. Khi mà Quần Lang trở thành mối uy hϊếp với những người ấy, vậy thì đó cũng là thời khắc mà Quần Lang diệt vong!”
“Không một ai có thể chấp nhận được việc có một thanh đao luôn treo lơ lửng trên đầu mình, cũng không có một thế lực nào có thể chống lại cả thế giới”.
“Thì đã sao?”
Trong mắt Huyết Lang Vương lóe lên sự điên cuồng: “Kẻ nào dám chống lại bọn tao thì sẽ phải chết!”
“Gϊếŧ tới khi không một ai dám phản kháng! Gϊếŧ tới khi không ai dám lên tiếng!”
“Ông hết thuốc chữa rồi”. Hạng Tư Thành lắc đầu với vẻ thương hại.
“Nể tình ông là người đã cống hiến lâu năm cho Quần Lang, tôi giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng của một Lang Vương cho ông, tự sát đi!”
“Hạng Tư Thành!”
“Mày chỉ là người ngoài, có tư cách gì ăn nói ngông cuồng ở đây?!”
“Người phải chết ngày hôm nay không phải là tao đâu!”
Dứt lời, Huyết Lang Vương hô to: “Bạo Lang Vương! Ông còn chờ gì đây hả?”
“Chuyện tới nước này, chúng ta không còn đường lui nữa!”
“Được ăn cả, ngã về không!”
Nét do dự trong mắt Bạo Lang Vương biến thành sự kiên quyết, Huyết Lang Vương nói không sai, không thành công thì thành nhân!
Sát ý trên người bọn họ đan xen vào nhau, trong mắt cũng ngập tràn sát khí: “Hạng Tư Thành, cho dù mày có mạnh đến mấy thì cũng không thể sống sót khi hai Lang Vương hợp sức với nhau được”.
Hạng Tư Thành khẽ nhếch môi: “Ồ? Vậy sao?”
Nói xong câu đó, trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, khí thế trên người Hạng Tư Thành cứ thế trào dâng, thậm chí còn mạnh hơn lúc đánh nhau với Cuồng Lang Vương.
Lúc này, ánh mắt của Huyết Lang Vương và Bạo Lang Vương cũng hiện lên sự khϊếp sợ: “Mày… Từ nãy tới giờ mày vẫn luôn che giấu thực lực?”
Hạng Tư Thành chậm rãi nhấc chân lên, mỗi bước đi như một cây búa giáng thẳng vào trái tim bọn họ: “Các người sẽ không bao giờ biết trong ba năm rời khỏi Quần Lang, đôi tay này của tôi đã dính máu của bao nhiêu người, cũng không bao giờ biết bàn chân tôi đã giẫm lên bao nhiêu bộ xương!”
“Trong Quần Lang, thực lực là tối cao, nhưng ở vùng biên giới phía Bắc, không có thực lực thì có thể sẽ chết bất cứ lúc nào”.
Dứt lời, anh nhảy vọt lên, thậm chí còn nhanh hơn vừa rồi mấy phần. Mọi người chỉ nhìn thấy một ảnh ảo lóe lên trước mắt, mọi thứ rung lắc, Huyết Lang Vương lập tức bay ra ngoài. Bạo Lang Vương nổi giận gầm lên, muốn tiến lên trợ giúp, nhưng chưa kịp áp sát thì đã bị đá bay đi thật xa.
Sau đó là một cuộc chiến nghiêng về một bên, tiếng gào thét thảm thiết của hai Lang Vương cứ văng vẳng bên tai, không bao lâu sau, cả hai nằm gục trên mặt đất, mặt mũi bầm dập.
Hạng Tư Thành đứng trên cao nhìn bọn họ, khóe môi nhếch lên nụ cười khinh thường: “Hai ông là Lang Vương, đáng ra phải có thực lực cao nhất trong Quần Lang, nhưng nhìn lại xem bây giờ hai ông thế nào rồi?”
Lúc này, cảm giác lạnh lẽo ập tới. Hạng Tư Thành ngẩng đầu lên, không biết từ khi nào, một cô gái xinh đẹp đã xuất hiện ở đây.
Nhìn thấy cô gái ấy, trên mặt Hạng Tư Thành hiện lên nét ngưng trọng, anh nhìn cô ta: “Hoa Hồng, chẳng lẽ cô cũng muốn ra tay với tôi?”
Đây là người hoàn toàn xứng đáng đứng đầu trong chín Lang Tước, Hoa Hồng có độc, có thể khiến người ta bị thương, có thể mê hoặc, cũng có thể khiến người ta đắm chìm.
Hoa Hồng Băng, Mục Vân Thanh.
Mục Vân Thanh nhìn về phía Hạng Tư Thành, nhẹ giọng nói: “Lang Chủ muốn gặp anh”.
Con ngươi của Hạng Tư Thành co rụt lại, chẳng phải Lang Chủ đã không còn tỉnh táo nữa sao?