Cô vừa dứt lời, nụ cười chắc mẩm của Phương Hoa cứng đờ lại.
Hắn nhìn Vân Tịnh Nhã, cố nở nụ cười gượng gạo: "Cô Vân, chuyện này... Chuyện này không đùa được đâu!"
"Lẽ nào cô quá tức giận nên mới nói lung tung? Bản thiếu gia có thể hiểu được, dù sao ai gặp phải chuyện như vậy thì cũng..."
"Đợi đã".
Vân Tịnh Nhã lập tức ngắt lời, nghi hoặc nhìn Phương Hoa: "Anh Phương, chẳng phải anh gọi tôi tới đây là để bàn chuyện làm ăn sao? Nhưng chuyện gì đang xảy ra thế này?"
"Chẳng lẽ anh Phương thích bàn chuyện làm ăn trong tiệc mừng của người khác?"
"Vân Tịnh Nhã!"
Phương Hoa khẽ quát: "Cô nhìn cho rõ đi!"
"Người sắp đính hôn trên sân khấu là chồng cô, là Hạng Tư Thành!"
Vẻ mặt của Vân Tịnh Nhã không hề thay đổi, thậm chí trong mắt cũng không chút gợn sóng, cô thản nhiên nói: "Tôi nhìn thấy rất rõ, anh Phương, cả Thiên Hải đều biết Vân Tịnh Nhã này sinh con khi chưa kết hôn, lấy đâu ra chồng?"
"Cô... Cô..."
Vẻ mặt của Phương Hoa như thể rất khó tin.
Vân Tịnh Nhã là đòn sát thủ lớn nhất của hắn, định bụng sẽ xử đẹp Hạng Tư Thành bằng chiêu này.
Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ rằng mọi chuyện lại đi ngược với kịch bản như thế. Rõ ràng lúc tới tìm Vân Tịnh Nhã, cô không hề nói như thế!
Sau đó, hắn nhìn về phía Vân Yên Nhi, hít sâu một hơi rồi nở nụ cười ấm áp, ngồi xổm xuống và dịu dàng nói: "Cháu bé, nói cho chú biết, cháu có ngoan không?"
Vân Yên Nhi ngoan ngoãn gật đầu: "Yên Nhi ngoan nhất đấy!"
"Bé ngoan sẽ không nói dối đâu nhỉ?"
Vân Yên Nhi tiếp tục phối hợp: "Cô giáo nói rằng nói dối không phải là bé ngoan, Yên Nhi là bé ngoan, vậy nên Yên Nhi không nói dối đâu!"
"Ha ha... Yên Nhi ngoan lắm, vậy Yên Nhi nói cho chú biết, người đàn ông trên sân khấu có phải là bố cháu không?"
Vân Yên Nhi nhìn Hạng Tư Thành, trên mặt hiện lên nét thất vọng: "Yên Nhi cũng muốn chú ấy làm bố mình, những bạn nhỏ khác đều có bố, chỉ có Yên Nhi là không có..."
Giọng nói tội nghiệp và biểu cảm buồn bã ấy khiến trái tim mọi người nhói đau.
Phương Hoa sững người, mấy giây sau, sắc mặt hắn trở nên dữ tợn: "Mày nói dối! Mày nói dối!"
"Hắn là bố mày! Vì sao mày lại không thừa nhận! Vì sao mày lại không thừa nhận?!"
"Hu hu!"
Vân Yên Nhi sợ đến mức òa khóc, cô bé núp vào lòng Vân Tịnh Nhã: "Mẹ ơi, con sợ!"
Vân Tịnh Nhã cũng nổi giận, cô nhìn Phương Hoa, quát lớn: "Anh Phương!"
"Anh lừa mẹ con tôi tới đây chỉ là để bày ra cái trò nhàm chán này sao?"
"Vân Tịnh Nhã này có thể trịnh trọng nói với anh!"
"Tôi có thể không buôn bán gì hết, nhưng tuyệt đối sẽ không vì lợi ích mà hãm hại người khác, càng không cho phép bất cứ kẻ nào lấy tình cảm của con gái tôi ra làm trò đùa!"
Mọi người đua nhau gật đầu, những bà mẹ đã có con đều vô cùng tán thành với lời nói của Vân Tịnh Nhã.
Trong vô thức, bọn họ bắt đầu nhìn Phương Hoa bằng ánh mắt chán ghét.
Phương Hoa cuống lên, hắn đã hoảng thật rồi: "Mọi người hãy tin tôi, những gì tôi nói đều là sự thật!"
"Nhìn đứa bé này đi, nó giống Hạng Tư Thành đến thế cơ mà, Hạng Tư Thành là một kẻ lừa đảo! Một kẻ lừa đảo hoàn toàn!"
Mặc dù hắn thề thốt đủ kiểu, nhưng đối với mọi người thì nó giống sự giãy dụa bất lực sau khi lời nói dối bị vạch trần hơn.
"Không ngờ cậu Phương lại là người như thế, vu oan hãm hại, thật là trơ tráo!"
"Đúng thế, trần đời thiếu gì người giống nhau, người ta làm mẹ đơn thân đã đáng thương lắm rồi, lại còn chọc vào chỗ đau của người ta. Trước kia tôi mù rồi mới coi anh ta là người tình trong mơ".
Những tiếng bàn tán khiến sắc mặt của Phương Hoa tái nhợt. Hắn biết, đòn sát thủ cuối cùng của mình đã trở nên vô dụng, hắn đã thua triệt để rồi!
"Ha ha..."
Bỗng nhiễn, Phương Hoa ngửa đầu cười to, sau đó âm trầm nhìn Hạng Tư Thành: "Hạng Tư Thành! Mày thắng rồi! Nhưng mày đừng quá đắc ý!"
"Mày đã thực sự khơi dậy ngọn lửa giận dữ trong lòng tao, càng là kẻ địch mạnh thì bản thiếu gia càng cảm thấy hưng phấn!"
"Đừng vội, cuộc vui còn ở đằng sau, bản thiếu gia chờ mày!"
Hạng Tư Thành lạnh lùng nhìn hắn: "Sẵn sàng chờ đợi!"
"Chỉ sợ đến cuối cùng cậu Phương sẽ chết trong cuộc chơi của chính mình thôi!"
"Hừ! Mày đừng quá đắc ý, lần sau sẽ đến lượt mày phải khóc!"
"Chúng ta đi!"
Sau khi Phương Hoa đi, lễ đính hôn diễn ra suôn sẻ. Gần chạng vạng tối, khi mà khách khứa đã đi hết, Hạng Tư Thành vươn vai một cái, trong lòng âm thầm than thở, chỉ là đính hôn mà thôi, nhưng còn mệt hơn cả đánh trận một ngày nữa.
"Bố ơi!"
Đột nhiên, tiếng gọi trong veo ngọt ngào vang lên. Hạng Tư Thành ngỡ ngàng quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười đáng yêu kia, cơn mệt mỏi lập tức bay sạch. Anh cười rạng rỡ, giang hai cánh tay ra: "Ơi!"
"Yên Nhi, mau tới đây để bố ôm một cái nào!"
Hai bố con ôm chầm lấy nhau, trên mặt Hạng Tư Thành chỉ toàn sự hạnh phúc. Nhưng đúng lúc này, anh bỗng cảm thấy sởn tóc gáy, trực giác mách bảo anh rằng, một tia sát khí vô hình đang rơi vào người anh.
Anh cứng ngắc quay đầu lại, nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại lạnh lùng như băng sương kia, cười gượng nói: "Chuyện đó... Tịnh... Tịnh Nhã, em đến rồi à, hôm nay tiết trời đẹp nhỉ, em nhìn mặt trời đi..."
Tiếng cười khe khẽ vọng tới, mười hai Huyết Y Vệ phồng má, khuôn mặt đỏ lựng, muốn cười mà không dám cười.
Từ trước tới nay thiếu soái luôn anh dũng vô địch, đã bao giờ bọn họ nhìn thấy dáng vẻ này của anh đâu.
Vân Tịnh Nhã lạnh lùng quay lại, nói: "Bây giờ có mặt trời sao?"
Nụ cười trên mặt Hạng Tư Thành cứng đờ lại, đúng thế, sắp tối rồi, mặt trời ở đâu ra?
"Thiếu soái Hạng không đi theo người vợ đã đính hôn của mình đi, ở lại đây làm gì?"
"Vì sao lại ôm con gái tôi?"
Hạng Tư Thành đang ôm Vân Yên Nhi, bàn tay anh vô thức siết chặt lại, sau đó lo lắng nói: "Tịnh Nhã, em nghe anh nói, đây là..."
"Anh không cần nói gì hết!"
Vân Tịnh Nhã trực tiếp ngắt lời anh, lạnh lùng nhìn anh và nói: "Hạng Tư Thành, từ giờ trở đi, anh làm con rể nhà họ Hồ, tôi làm mẹ đơn thân, chúng ta chấm dứt ở đây!"
"Không! Anh không đồng ý!"
"Dựa vào đâu mà anh không đồng ý?!"
"Bởi vì anh yêu em!"
Trong lúc cấp bách, Hạng Tư Thành thốt ra: "Tịnh Nhã, em hãy tin anh, trong lòng anh chỉ có một mình em thôi!"