Ông Bố Thiếu Soái

Chương 225: Để thiếu soái chịu ấm ức rồi!

      “Mày dám đánh tao? Tên rác rưởi như mày mà dám đánh tao?”

Hạng Vấn Hàm tức phát điên, Tần Ngô bên cạnh càng sa sẩm mặt mày dường như sắp nhỏ cả nước xuống, tuy giữa họ chỉ là liên hôn gia tộc, nhưng dù sao Hạng Vấn Hàm cũng là vợ của mình, cái tát này không chỉ là tát Hạng Vấn Hàm, mà còn là tát vào mặt của Tần Ngô ông ta!

“Hạng Tư Thành, chẳng lẽ mày không nhìn thấy tao cũng đang ở đây hả?”

Hạng Tư Thành giật lông mày, vẻ mặt hối lỗi nhìn ông ta: “Thật xin lỗi, không để ý đến cậu Tần rồi!”

Nói xong, một tiếng bạt tai lại vang lên, Hạng Tư Thành ngoắc tay, nhìn hai bên má sưng phồng cân xứng của ông ta và Hạng Vấn Hàm, cười híp mắt nói: “Lần này, cậu Tần hài lòng rồi chứ?”

“A a a! Hạng Tư Thành! Tao phải thịt mày!”

Hai mắt Tần Ngô đỏ bừng, ông ta là con trai chi chính của nhà họ Tần, sống đến từng tuổi này, chưa từng có ai dám tát ông ta!

Nhìn thấy cậu chủ nhà mình chịu nhục, tất vả vệ sĩ mà ông ta đưa đến đứng bao vây lại, hằm hằm như hổ nhìn Hạng Tư Thành, chỉ cần Tần Ngô hạ lệnh, thì họ sẽ cho Hạng Tư Thành biết, cái giá của cái tát này nặng nề thế nào!

Bên này vừa hành động, đương nhiên mười hai Huyết Y Vệ phía Liệt Long cũng sẽ không đứng nhìn, liền xông đến, bỗng chốc, căn phòng rộng lớn liền trở nên vô cùng chật chội, sát khí lạnh lùng được phóng ra tỏa khắp căn phòng!

“Chỉ với đám ăn hại này mà cũng xứng đấu với tao?”

Tần Ngô đỏ mắt, chỉ vào đám người Liệt Long, quát: “Nhưng người phía sau tao đều là vệ sĩ thân cận của nhà họ Tần, ai ai cũng từng trải qua trăm trận chiến, từng nhuốm máu của vô số người, ai không muốn chết thì cút ra cho tao!”

Trong ánh mắt của đám người Liệt Long hiện lên vẻ khinh miệt!

Nhuốm máu của vô số người?

Vùng biên giới phía Bắc nhiều loạn chiến, có trận chiến nào mà họ không cõng mấy chục mạng người trở về?

Người trên thế gian chỉ biết mười hai Huyết Y Vệ vùng biên giới phía Bắc toàn thân mặc đồ đỏ như máu, nhưng lại không biết vốn dĩ họ mặc áo choàng trắng, chỉ là dùng máu tươi của kẻ địch nhuốm thành màu đỏ!

Mười hai Huyết Y Vệ, mười hai áo đỏ máu, trên người nhuốm hàng vạn hồn địch!

“Đúng là ngang bướng cố chấp!”

Sát khí trong ánh mắt Tần Ngô càng lúc càng mạnh, nhìn sang Hạng Tư Thành: “Hạng Tư Thành, tao cho mày một cơ hội, chỉ cần mày ngoan ngoãn phối hợp, nói không chừng, tao nổi lòng tốt, tha cho cái mạng chó của mày!”

Hạng Tư Thành nhìn Tần Ngô, khóe miệng cong lên: “Vậy ư? Thế ông bảo tôi ngoan ngoãn phối hợp thế nào?”

Tần Ngô ra vẻ như đang nắm quyền ban sống chết cho Hạng Tư Thành, cười ngạo mạn: “Rất đơn giản!”

“Quỳ ở đây, để cho những vệ sĩ của tao mỗi người tát mày một cái, sau đó chui qua háng của tao, cuối cùng, bò bốn chân chạm đất, sủa ba tiếng, thì chuyện này coi như bỏ qua!”

Ông ta vừa nói ra, sắc mặt của tất cả mọi người đều đanh lại, ngay cả Hạng Thiếu Quân cũng phải bóp chặt nắm đấm, tức đến toàn thân run run.

Còn Hạng Vấn Hàm sáng mắt lên, công nhận nói: “Làm như vậy đi, Hạng Tư Thành, nếu mày không muốn chết, thì ngoan ngoãn làm theo đi!”

“Nếu không, đợi chồng tao nổi giận thực sự, cho dù thịt mày, thì cũng thịt vô ích!”

“Nhà họ Hạng sẽ không có ai đứng ra vì mày, cũng không có ai minh oan cho mày, thế lực nhà họ Tần lớn mạnh, mày không thể tưởng tượng được đâu!”

“Dẫm chết mày, đơn giản như dẫm chết một con kiến!”

Có Tần Ngô chống lưng, Hạng Vấn Hàm vốn không coi Hạng Tư Thành ra gì!

Trước đây ở nhà họ Hạng, họ còn phải cân nhắc đến suy nghĩ của người nhà họ Hạng, nhưng bây giờ Hạng Tư Thành đắc tội với Tần Ngô, cho dù ông ta thịt anh, thì người nhà họ Hạng cũng không nói được gì!

Vì thế lực nhà họ Tần lớn, nhà họ Hạng không đắc tội được!

“Còn không quỳ xuống?”

Tần Ngô quát lên một tiếng, trong đầu đã bắt đầu tưởng tượng chốc nữa sẽ tận tình hạ nhục Hạng Tư Thành thế nào.

Hạng Vấn Hàm lấy điện thoại ra, định quay lại toàn bộ, sau đó gửi đến nhà họ Hạng, cho người nhà họ Hang xem, con trai chi chính của mình hèn mọn như một con chó thế nào, một người như vậy còn có tư cách gì tranh đại quyền của nhà họ Hạng với họ?

Nhìn bộ dạng của hai vợ chồng họ, Hạng Tư Thành bỗng bật cười: “Hai người ở đây ăn nói rất hùng hổ, nhưng đã hỏi ý kiến của tôi chưa?”

“Ý kiến của mày?”

Tần Ngô khinh bỉ nhìn anh: “Mày có tư cách gì phát biểu ý kiến?”

“Mày nghĩ rằng tao bàn bạc với mày à? Tao đang ra lệnh cho mày! Ra lệnh! Hiểu chưa? Giống như chủ nhân ra lệnh cho con chó của ông ấy!”

“Vậy ư? Thế nếu tôi nói không làm thì sao?”

Hạng Vấn Hàm liền nổi giận: “Hạng Tư Thành! Đừng có cho thể diện mà không cần!”

“Chốc nữa nếu mày chọc cho chồng tao nổi giận thực sự, ngay cả mày chết thế nào cũng không biết đâu!”

“Đừng nghĩ rằng huyết mạch nhà họ Hạng của mày giỏi giang, cũng chỉ là cho mày chút thể diện ở nhà họ Hạng mà thôi, trước mặt nhà họ Tần, mày không là gì cả!”

“Kể cả thịt mày, đám người họ Hạng cũng phải vỗ tay khen hay!”

Nhìn Hạng Vấn Hàm chó ỷ thế người, Hạng Tư Thành cười lạnh lùng nói: “Khà khà, xem ra tôi nói đúng là không sai, cho dù có dáng vẻ của con người, nhưng phẩm tính của chó trong xương cốt vẫn không thay đổi chút nào!”

“Xem ra, tôi không cần hỏi nữa, làm chó của nhà họ Tần thoải mái hơn làm tiểu thư của nhà họ Hạng rất nhiều phải không!”

“Mày!...”

Hạng Vấn Hàm tức đến nghẹt thở, bà ta biết mình không nói lại được Hạng Tư Thành, liền ôm lấy cánh tay của Tần Ngô, vẻ mặt nũng nịu nói: “Anh yêu, mau dạy dỗ nó đi!”

“Em muốn nhổ toàn bộ từng chiếc răng trong miệng nó ra, xem xem sau này nó còn hống hách thế nào!”

Vì để thể hiện sự uy nghiêm trước mặt người phụ nữ của mình, Tần Ngô cao giọng nói: “Đồ phế vật, còn không mau quỳ xuống!”

“Quỳ xuống? Ha ha…”

Một luồng khí huyết dường như đến từ Hồng Hoang tỏa ra trên người Hạng Tư Thành: “Bầu trời này không xứng để tôi quỳ xuống, vùng đất này không xứng để tôi bái lạy, trước mặt Hạng Tư Thành tôi, hàng trăm hàng vạn thi thể ngã xuống, ông mà cũng xứng để tôi quỳ xuống?”

“Anh thấy rồi chứ, tên phế vật này không có bản lĩnh, chém gió rách trời! Còn hống hách độc đoán trước mặt anh, không cần nghĩ cũng biết cậu ta không hề kiêng nể nhà họ Hạng chúng em thế nào!”

“Chồng à, anh phải xử lý cậu ta một trận, để cậu ta biết, trời cao đất dày là gì, cho cậu ta biết, không thể sỉ nhục sự uy nghiêm của nhà họ Tần là thế nào!”

Dưới sự xúi giục của Hạng Vấn Hàm, sắc mặt của Tần Ngô càng lạnh lùng, ông ta tức giận nhìn Hạng Tư Thành, vung tay: “Mày đã không quỳ thì để tao giúp mày quỳ xuống!”

“Tất cả lên cho tao!”

“Tao muốn cho tên phế vật này, mười giây sau, quỳ xuống cầu xin trước mặt tao như một con chó!”

“Rõ!”

Vệ sĩ nhà họ Tần đang vung nắm đấm, đúng lúc định ra tay, bỗng nhiên, một giọng nói lạnh như băng vang lên: “Tôi xem ai dám?”

Đột nhiên cánh cửa bị mở ra, một bóng người cường tráng, khuôn mặt âm hiểm xuất hiện trong phòng,

Tần Ngô nhìn sang người vừa đến liền sửng sốt, sau đó ngạc nhiên nói: “Anh cả, sao anh lại đến đây?”

Tần Thương bước đi như hổ vào trong, trầm giọng nói: “Tần Ngô, cậu muốn làm gì?”

Tần Ngô cười: “Anh cả, chỉ dạy bảo một tên phế vật không biết trời cao đất dày thôi, chuyện nhỏ này không phiền anh ra tay!”

Bụp!

Tần Thương giơ chân dùng sức đạp Tần Ngô bay xa ra, đập mạnh vào bức tường!

Sau đó, dưới con mắt kinh ngạc của mọi người, cung kính hành lễ với Hạng Tư Thành: “Thiếu soái, Tần Thương đến muộn, để thiếu soái chịu ấm ức rồi!”