Ông Bố Thiếu Soái

Chương 185: Có làm không?

Nghe thấy chất vấn của Hạng Thiếu Quân, đốc công nhún vai vô cùng thản nhiên nói: “Trời nóng quá, các anh em đều đã mệt, thế nên tôi để các anh em nghỉ ngơi chút!”

Nghỉ ngơi?

Ánh mắt Hạng Thiếu Quân nhìn chăm chú: “Các anh muốn nghỉ ngơi đến khi nào?”

“Cái này…phải xem tâm trạng, tâm trạng tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu công việc, tâm trạng không tốt, thì cứ nghỉ ngơi đã!”

“Anh!...”

“Sao các anh lại làm việc tiêu cực biếng nhác như vậy, lẽ nào không cần tiền lương nữa?”

“Xì! Chút tiền ít ỏi đó, không bằng một đêm tôi chơi mạt chược bị thua, cần hay không cần, không quan trọng…”

Hạng Thiếu Quân tức giận nhìn đốc công: “Được lắm! Nếu đã như vậy, tôi nghiêm túc thông báo cho các anh! Các anh bị đuổi việc! Mang theo người của anh, rời khỏi đây ngay lập tức!”

“Ha ha…anh em chúng tôi từ xa đến đây làm việc cho cậu, cậu bảo chúng tôi rời đi thì phải rời đi? Cậu coi tôi là cái gì?”

“Vậy rốt cuộc các anh muốn gì? Lẽ nào là bởi vì vấn đề tiền lương? Nếu như vậy, chúng ta có thể thương lượng lại…”

“Ha ha…thì ra chủ tịch Hạng hào phóng như vậy, vậy thì tăng gấp mấy trăm lần mức lương hiện tại đi…”

“Cái gì? Mấy trăm lần? Yêu cầu của các anh đưa ra thật quá đáng!”

Hạng Thiếu Quân cau mày, lúc này anh ta mới hiểu ra, bọn họ là đang cố ý gây sự!

“Ha ha…chủ tịch Hạng muốn nói thế nào thì tùy, anh em chúng tôi mệt rồi, cần nghỉ ngơi, nếu chủ tịch Hạng không còn việc gì khác, thì cứ tuỳ ý!”

Đốc công nói xong những lời này, nghênh ngang bỏ đi, mặc dù đã lấy được quyền khai thác mỏ vàng, nhưng muốn khai thác, bắt buộc phải dọn sạch đất bên ngoài mỏ vàng, tuy nhiên muốn dọn sạch được, cần phải có máy móc, chính là máy xúc!

Không có máy xúc, thì không thể tiến hành được các công việc tiếp theo, tất cả mọi thứ đều chỉ là nói suông!

Hạng Thiếu Quân khó khăn lắm mới có được cơ hội này, tất cả người nhà họ Hạng đều đang theo dõi công trạng của anh ta, tuyệt đối không thể để xảy ra bất kì vấn đề gì!

Bất kì ai cũng có thể trì hoãn, chỉ riêng anh ta, không thể trì hoãn thêm!

Sau khi suy nghĩ, Hạng Thiếu Quân cầm điện thoại, bấm một dãy số, rất lâu sau, đầu dây bên kia mới vang lên tiếng trả lời lười nhác: “A lô, ai đấy?”

“Phó giám sát Vương, là tôi, Hạng Thiếu Quân của nhà họ Hạng.”

“Ồ, thì ra là cậu cả Hạng à…”

Mặc dù miệng gọi cậu cả Hạng, nhưng trong giọng nói, lại không có chút tôn trọng nào.

“Phó giám sát Vương, công trường bên tôi xảy ra chút chuyện, ông xem có thể cử một vài người qua đây hỗ trợ một chút không?”

“Xảy ra chuyện gì?”

Hạng Thiếu Quân ngắn gọn kể lại sự việc cho ông ta, bên đó trầm tư một lúc mới thong thả trả lời: “Cậu cả Hạng, việc này, tôi muốn mà chẳng thể giúp được!”

“Việc bên đó của cậu là tranh chấp thương mại, chỉ có thể hòa giải, hơn nữa, công nhân người ta nói cũng có lý, cậu không thể bắt họ chỉ làm mà không cho họ nghỉ ngơi, tâm trạng không tốt, đương nhiên phải nghỉ ngơi thôi…”

“Nhưng bọn họ rõ ràng là cố ý trì hoãn, làm chậm trễ tiến độ khai thác của tôi!”

“Cố ý trì hoãn? Bọn họ có lợi gì chứ? Người ta không phải cũng nói rõ rồi sao, không làm việc, thì không cần cậu trả lương…”

Hạng Thiếu Quân bỗng ngẩn người, mở miệng, không biết phải nói lại như thế nào, sau đó, dường như vẫn chưa hết hy vọng tiếp tục nói: “Nhưng bọn họ còn đánh bị thương mấy công nhân của tôi, việc này cục cảnh sát các ông phải phụ trách chứ!”

“Đánh người bị thương? Tình hình thương tích như thế nào? Đưa đi bệnh viên chưa? Thanh toán tiền thuốc men chưa?”

Người phụ trách bên cạnh bước đến, nói nhỏ: “Chủ tịch Hạng, người của bọn họ đã đưa mấy công nhân bị thương của chúng ta đi bệnh viện rồi, hơn nữa tất cả tiền thuốc men đều là bọn họ trả, thái độ rất tốt!”

Đầu bên kia điện thoại cũng nghe được những lời của người phụ trách nói, phó giám sát Vương nói: “Đúng mà, sự việc đã xảy ra rồi, nhưng người ta tích cực phối hợp, cần trả tiền thuốc men thì trả tiền thuốc men, cần bồi thường thì bồi thường, cho dù người của cục cảnh sát chúng tôi đến, kết quả cũng như vậy mà thôi…”

“Nhưng mà…”

“Cậu cả Hạng, gần đây nhiều vụ án xảy ra, chút việc nhỏ này, đừng làm phiền chúng tôi nữa, tạm biệt!”

Trong văn phòng làm việc rộng rãi của cục cảnh sát, phó giám sát Vương cúp điện thoại, cười nói với người đàn ông đi giày da mặc vest ngồi đối diện: “Cậu thấy, nói như thế được không?”

Người ngồi đối diện gật đầu hài lòng, sau đó từ trong túi móc ra một phong bì, đưa qua: “Không tệ, phó giám sát Vương đúng là bạn bè tốt, tôi đương nhiên sẽ không đối xử tệ với ông!”

“Cậu Hạng dùng đến tôi, là đang nâng đỡ tôi, về sau có việc gì cần, chỉ cần tôi có thể làm được, tuyệt đối không chối từ!”