Ông Bố Thiếu Soái

Chương 180: Không thích nhìn thẳng?

      Nghe những gì Hạng Tư Thành phân tích, Hạng Thiếu Quân ngây ra, mấy giây sau mới nổi giận nói: “Sao… Sao bà ta có thể làm thế được cơ chứ!”

“Gia tộc ta được tổ tông truyền lại qua hàng ngàn năm, tuyệt đối không thể để bà ta hủy hoại được!”

“Anh sẽ về nhà họ Hạng, tranh luận với bà ta!”

“Anh cả!”

Thấy Hạng Thiếu Quân định đi, Hạng Tư Thành gọi anh ta lại, mở miệng nói: “Anh đừng sốt ruột, tối nay là thời điểm tổ chức đấu giá công khai đúng không?”

Hạng Thiếu Quân lo lắng nói: “Sao anh lại không sốt ruột được đây? Với thực lực của chúng ta, làm sao chúng ta có thể đấu giá với nhà họ Thẩm được?!”

“Ha ha, anh cứ yên tâm, em có kế hoạch cả rồi, tối nay anh cứ chờ xem kịch vui là được!”

Đến tối, trên tầng cao nhất của khách sạn bảy sao thuộc sản nghiệp nhà họ Hạng ngập tràn những tiếng cười nói.

Vô số đại gia chen nhau tới đây, nhưng bọn họ biết tối nay mình chỉ là khán giả mà thôi, tất cả đều là nhân vật làm nền cho chàng trai đang bị mọi người bủa vây xung quanh ở đằng kia.

“Cậu Thẩm, tôi là chủ tịch tập đoàn Hưng Phong, không biết lúc nào cậu rảnh, tôi muốn mời cậu ăn một bữa cơm”.

“Cậu Thẩm, tôi là gia chủ nhà họ Vương, con gái tôi năm nay mười tám tuổi, cũng coi như xinh đẹp rạng ngời, cậu có rảnh tới nhà họ Vương làm khách không?”

“Cậu Thẩm…”

Vô số người nghĩ đủ mọi cách để lấy lòng chàng trai này, bởi vì bọn họ biết, chỉ cần hắn ta gật đầu, cơm thừa canh cặn tuôn ra cũng đủ để lấp đầy miệng bọn họ.

Thẩm Tùng Lâm vô cùng hưởng thụ cảm giác được người ta tung hô như thế này, nên cái đầu cứ hất lên trời. Hắn ta là con dòng chính của nhà họ Thẩm trong thế hệ này, là người thừa kế gia tài bạc tỷ của nhà họ Thẩm trong tương lai, đi đến đâu cũng là điểm sáng, được bao người tôn sùng.

Hắn ta không để ý tới bất cứ ai, nhìn quý bà trung niên đang chậm rãi bước tới, hắn ta nở nụ cười rồi đẩy đám đông ra: “Lâu rồi không gặp cô!”

Quý bà nhìn hắn ta, trên môi cũng hiện hữu nụ cười: “Đúng thế, thoắt cái đã bao năm trôi qua, cậu nhóc năm xưa cũng lớn rồi!”

Thấy bọn họ trò chuyện, những người khác biết điều tránh ra, dành không gian riêng cho hai người tôn quý nhất trong ngày hôm nay.

Cậu cả nhà họ Thẩm - Thẩm Tùng Lâm!

Phu nhân nhà họ Hạng - Thẩm Tuyết Liên!

Xung quanh vắng lặng, Thẩm Tùng Lâm nhỏ giọng nói: “Cô à, lúc tới đây, bố cháu đã dặn cháu một câu, đó là phải nắm chặt kế hoạch của chúng ta. Trong vòng một năm, nếu có thể sát nhập nhà họ Hạng vào nhà họ Thẩm thì sẽ ghi tên cô vào gia phả, chuyển cô từ chi thứ thành chi chính, đồng thời sẽ được vào từ đường và hưởng thụ sự cung phụng, lưu danh ngàn đời trong nhà họ Thẩm!”

Đôi mắt của Thẩm Tuyết Liên sáng rực lên. Giờ phút này, người có thân phận địa vị như bà ta cũng kích động đến mức phát run. Ở nhà họ Thẩm, bà ta thuộc chi thứ nhỏ bé, trừ khi lập công lớn cho gia tộc, nếu không thì cả đời này bà ta cũng không thể thay đổi được thân phận liên quan đến huyết mạch như vậy.

Nếu được trở thành chi chính, vậy thì đó không chỉ là vinh quang của bà ta, mà còn là vinh quang của cả một chi.

Đối với những thành viên của các danh gia vọng tộc, được gia tộc công nhận là vinh dự không gì sánh bằng, cho dù đánh đổi tất cả, thậm chí là cả tính mạng, bà ta cũng sẵn sàng!

“Yên tâm đi, bây giờ nhà họ Hạng đều nằm trong sự khống chế của cô, chỉ cần đợi đến khi lão già tắt thở thì tất cả mọi thứ của nhà họ Hạng đều sẽ là của nhà họ Thẩm!”

“Vốn dĩ tất cả đều rất thuận lợi, nhưng trước mắt lại phát sinh một rắc rối nhỏ…”

Thẩm Tuyết Liên kể vắn tắt chuyện Hạng Tư Thành trở về. Sau khi nghe xong, Thẩm Tùng Lâm khinh thường cười một tiếng: “Một thằng lính quèn thì gây ra sóng gió gì được cơ chứ?”

“Dám tranh đoạt mỏ vàng với cậu đây, không nhìn xem mình là cái đếch gì!”

“Thằng Hạng Tư Thành đó không đến thì thôi, nếu dám đến, cháu sẽ cho hắn biết cái gì gọi là thực lực của danh gia vọng tộc!”

“Bản thiếu soái thực sự rất muốn biết nhà họ Thẩm các người có thực lực gì!”

Một giọng nói gay gắt vọng tới, hai người cùng quay đầu lại nhìn. Ánh mắt của Thẩm Tuyết Liên trầm xuống: “Hạng Tư Thành?”

“Mày chính là Hạng Tư Thành?”

Thẩm Tùng Lâm cao ngạo nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt, hắn ta cười khẩy: “Chỉ là một thằng bị từ mặt mà cũng xứng nhìn thẳng và nói chuyện với tao?!”

“Không thích nhìn thẳng?”

Hạng Tư Thành nheo mắt lại, cười nói: “Vậy thì dễ thôi!”

Liệt Long ở đằng sau bỗng giơ chân đạp vào đầu gối của Thẩm Tùng Lâm. Bịch một tiếng, trong ánh mắt kinh ngạc tột độ của mọi người, Thẩm Tùng Lâm quỳ xuống trước mặt Hạng Tư Thành.

Ai nấy đều đứng hình, đây là ai mà dám bắt cậu cả nhà họ Thẩm quỳ xuống?

Hạng Tư Thành đút hai tay vào túi quần, anh cúi đầu xuống, nhìn khuôn mặt vặn vẹo vì phẫn nộ của Thẩm Tùng Lâm, mỉm cười nói: “Vậy anh Thẩm có hài lòng với cách nói chuyện này không?”