Chồng Tôi Là Kẻ Điên

Chương 7

Gương mặt em ửng hồng, vì bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ d*c vọng mà cả thân thể uốn éo. Gương mặt hắn giờ đây khác hoàn toàn so với khuôn mặt bình thường. Không còn sắc bén thường ngày mà mang theo tia thâm thúy hệt như một con người khác, khẽ cong bờ môi khiến chúng sanh điên đảo. Nếu bình thường em sẽ điên đảo vì nụ cười đó nhưng bây giờ em thực sự sợ rồi, sợ tới nỗi mỗi lần nhìn thấy hắn tóc gáy em dựng đứng cả lên

"Y Bình, đừng nghĩ tới việc trốn thoát cũng đừng nghĩ tới việc chống đối. Với em chỉ có thể dùng nhu không thể dùng sức được đâu"

Dứt lời hắn một tay nhấc bổng em lên mang vào trong phòng tắm, vì câu nói vừa rồi mà em không dám nhúc nhích cũng không dám cự tuyệt chỉ có thể thuận theo hắn

"Ngâm mình trong bồn sẽ giúp em thư giãn hơn đấy"

Ngâm mình trong bồn nước nóng rải đầy hoa hồng, gương mặt yêu mị do xấu hổ cứ cắn cắn môi cúi xuống. Tay hắn không chịu yên chỗ mà lướt hết chỗ này đến chỗ khác trên cơ thể. Nhìn hai cặp bồng đ*o thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn không chần chừ mà nắn bóp

"Ưʍ...đừng đừng mà"

Hắn rời tay lướt xuống vùng bụng rồi đặt nhẹ tay lên h*a tâm đỏ ửng. H*a tâm run run mấp máy khi bàn tay hắn không yên phận cứ cạ cạ hạt l*u đỏ

"Ưʍ....tôi đau lắm"

"Đau? Đau hay sướиɠ hả" hắn đ*t ngón tay ấn nha nhá vào bên trong. H*a tâm lại gắt gao mυ'ŧ chặt lấy tay hắn không chừa một kẽ hở "C* v*t của anh có ngày đêm cắm vào hoa huy*t này đi chăng nữa thì vẫn không thể long rộng cái đ*ng nhỏ này ra được. Bản thân em sinh ra thật d*m đãng"

"Hic, không phải....không được nói"

Rồi đầu óc bệnh hoạn của hắn liên tục nghĩ đến những cảnh em cùng nam nhân khác vui đùa, chỉ cần nghĩ đến cảnh có kẻ dám tơ tưởng nhét c* v*t vào nơi tiêu hồn này là hắn đã tức điên lên ngón tay lại ra tăng thêm sức lực mà càn quấy h*a tâm, ngón tay hắn thon dài không to lớn và thô cứng như c* v*t dĩ nhiên cũng không tránh khỏi việc em phát ra những tiếng rên nhè nhẹ d*m đãng

Sau khi tắm xong hắn đưa em xuống phòng ăn. Căn phòng ăn nhà Ngụy gia phải nói còn to hơn cả căn nhà của em gấp 2 - 3 lần. Rồi còn chưa kể đến cách bày trí trang hoàng đậm chất theo phong cách châu Âu. Em đi đến đâu mà hoa mắt đến đấy, hắn nhìn biểu cảm của em mà hài lòng mỉm cười "Em thích nơi này chứ. Kể cả không thích cũng phải thích vì đây sẽ là nơi ở sau này của hai chúng ta"

Em hơi cúi mặt không nói gì suốt cả buổi cứ nhìn chằm chằm vào đĩa cơm, bàn ăn rộng rãi mà chỉ có hai người xung quanh bốn bề đều là kẻ hầu người hạ phục vụ em khiến em hơi mất tự nhiên nên cho dù có ăn cũng nuốt không trôi. Hắn gắp rất nhiều thức ăn vào bát cho em nhưng thấy em bất động và không ăn nhất thời hắng giọng "Tất cả ra ngoài hết, bất cứ chuyện gì khi không có lệnh cũng không được vào"

Cả đám người hầu đi ra ngoài trước khi đi cũng không quên đóng cửa lại gian phòng này chỉ còn mỗi hắn và em, không khí trong đây im lặng đến đáng sợ bầu không khí như muốn ngạt thở và lạnh lẽo như muốn gϊếŧ người. Hắn chầm chậm bước đến chỗ em nâng cằm em lên, do hoảng sợ khiến chiếc nĩa em cầm trên tay rơi xuống đất, nước mắt cứ thi nhau mà rơi xuống gương mặt

"Tha cho tôi" môi em mấp máy tầm mắt như mờ đi nghẹn ngào nhìn hắn khẩn khoản cầu xin. Gương mặt hắn nhìn em không chút biểu lộ cảm xúc, ánh mắt đen láy nhìn em môi mỏng mím lại tay khẽ buông cằm em ra. Cứ tưởng hắn sẽ bỏ đi nhưng không những thức ăn bày biện đẹp mắt trên bàn đều bị hắn hất đổ tung tóe dưới sàn. Tiếng xoảng phát ra thật chói tai bên ngoài ai cũng nghe thấy nhưng không một ai dám bước chân vào

"Y Bình, em muốn tôi tha cho em cũng được - nhưng trừ khi tôi chết" hắn b*p cổ em đè thân hình mềm yếu xuống dưới bàn ăn, do hoảng sợ mà cả người em đều cựa quậy run run sợ hãi "Đừng mà....tôi sai rồi, đừng ép tôi. Tôi đau lắm"

Hắn lới lỏng bàn tay b*p cổ em cúi xuống hôn lên môi anh đào không phải nói là c*n mới đúng, em nấc lên từng hồi đến mức hết dưỡng khí hắn mới quyến luyến buông ra cũng không làm gì quá đáng hơn chỉ rời khỏi phòng ăn rồi dặn mấy người làm chăm sóc em cẩn thận

Đến tối khi em đang nằm trên giường say giấc thì bất ngờ một bàn tay thô ráp cởi chiếc áo của em ra, cứ tưởng là nằm mơ nhưng rồi chiếc quần của em cũng bị cởi ra, rồi lần lượt đến chiếc áo l*t và chiếc qυầи иᏂỏ, lúc này thì không thể là mơ em liền bật người dậy thì thấy bóng đen cao lớn lờ mờ xuất hiện che đi tầm nhìn của em. Hoảng sợ em liền hét toáng lên thì đèn trong phòng được bật, gương mặt hắn nhìn em trở lên khát máu lạ thường

"Giang....Giang Tình....anh...anh làm sao vậy, đừng....đừng làm tôi sợ mà"

Hắn mặc kệ lời em lật người em lại, vùi đầu vào hõm cổ em, mùi m*u tanh tanh của em đánh thức khứu giác của hắn, vươn lưỡi liếʍ lấy chỗ bị thương cười đến lạnh lùng

"Y Bình, anh muốn m*u, m*u của em thật ngon....anh muốn nữa"

Tiếng cười trầm thấp của hắn khiến em rùng mình nổi da gà, đôi mắt hắn mơ mồ nay lại như đang thèm khát thứ gì đó không rõ, hơi thở đứt qãng khiến em muốn kêu cứu theo như bản năng nhưng giờ phút này hoàn toàn không thể vì cổ họng bị một bàn tay của hắn bóp chặt như muốn nghẹt thở

Y Bình sợ hãi đến nỗi như ngừng thở, mi tâm nhắm chặt lại, tim như muốn nhảy vọt ra ngoài trước những hành động của hắn. Hôm nay hắn quá khác, hành động này còn đáng sợ hơn cả lần hắn cường b*o em hôm trước để cướp đi lần đầu, rồi lại mơ hồ cảm nhận ra ánh mắt hắn đang khóa chặt từng nơi trên cơ thể em đến thèm khát. Rồi lại nghe thấy tiếng roẹt của băng dính không nhanh không chậm dán chặt tay em lại

Hắn thuần thục cúi xuống tìm đến hai n* hồng mà c*n mυ'ŧ đay nghi*n đến mức chúng như muốn r*ch da ch*y máu. Giờ phút này em muốn thoát khỏi vũng bùn nhơ này nhưng hoàn toàn không thể một tay hắn không b*p cổ em nữa thì chuyển đến b*p chặt cái miệng nhỏ, hắn là đang sợ em cắn lưỡi tự tử.

"Buông....bu..ô..ng r..a"

Em dùng hơi sức cuối cùng của mình để nói nhưng căn bản người đàn ông phía dưới quá mức hung tàn và em phải biết địa ngục của em mới chỉ bắt đầu. Tiếp đến em sẽ phải sống những chuỗi ngày còn kinh khủng hơn cả như vậy

...