Ông Xã Là Idol: Bao Giờ Mình Công Khai?

Chương 52

Phương Linh không nghĩ mình có thể được chú ý đến, cô chỉ dơ tay với tâm lí ăn may, vì góc này thật sự là quá khó để người ta chú ý tới.

Người đưa mic nhanh chóng di chuyển đến chỗ Phương Linh, lúc này ánh mắt của mọi người cũng đã đổ dồn về phía cô.

Phương Linh ngượng ngùng nhận lấy mic, đứng lên, bỏ chiếc mũ trên đầu xuống.

Bạch Tử Hàn bị làm cho kinh ngạc một phen, anh đưa tay lên dụi mắt một cái để đảm bảo bản thân không nhìn nhầm, vì khoảng cách từ sân khấu đến chỗ của cô khá xa nếu bị cận chắc chắn sẽ không nhìn rõ. Dù anh dụi mấy lần thì cô vẫn đứng ở đó, vẫn là gương mặt mà anh nhớ nhung suốt bao ngày qua, khóe môi không nhịn được nâng lên, mày hơi nhướng lên một chút, để xem cô gái này định hỏi anh cái gì.

Ánh mắt Phương Linh chạm phải ánh mắt anh, cô hơi ngượng ngùng nhìn sang chỗ khác nhất thời không biết phải hỏi gì.

"À...xin chào mọi người, tôi là Phương Linh, tôi đến từ Việt Nam." Phương Linh hơi cúi người, nói bằng tiếng anh một cách lưu loát.

"Câu hỏi của tôi là...thật ra tôi cũng không biết hỏi gì." Phương Linh gãi đầu một cái, bộ dáng vừa ngốc nghếch lại đáng yêu.

Lời của cô khiến cho tất cả mọi người ở đây đều phì cười, bọn họ đều cảm thấy cô gái này nhất định là vì lần đầu gặp được thần tượng nên rất bối rối không biết phải nói gì vì thế mới ăn nói có chút lộn xộn như vậy.

Bạch Tử Hàn thật sự chỉ muốn lao đến ôm chầm lấy cô, hôn đến khi nào cô không thở được thì thôi. Anh không cần cô phải hỏi gì cả, cũng không cần phải nói gì nữa. Anh không hề phát hiện lúc này trong mắt mình có bao nhiêu yêu thương vô hạn dành cho cô gái đang ở phía xa kia.

"Tôi...có thể ôm anh một cái không?" Phương Linh cũng không biết mình nói gì nữa, đứng trước nhiều người thế này não cô dường như trở về không.

Tiếng cười của Bạch Tử Hàn truyền qua loa đến tai cô khiến mặt cô đỏ bừng lên, mà mọi người ở đây cũng lại lần nữa che miệng cười.

Bạch Tử Hàn đưa mic cho Mc, sau đó đi xuống sân khấu tiến về phía cô. Nếu để ý sẽ thấy bước chân của anh rất dài, rất nhanh dường như rất vội vã.

Chưa đến hai phút anh đã đến được chỗ cô. Cô còn chưa kịp hồi thần thì bản thân đã rơi vào l*иg ngực quen thuộc, mùi hương bạc hà trên người anh bao trùm lấy cô.

Đã bao lâu rồi bọn họ chưa được ôm nhau thế này nhỉ, cô có cảm giác như đã qua rất lâu.

Phương Linh vòng tay ôm chặt lấy anh, vì cô biết rõ đối với hành động thân mật này bọn họ chỉ nghĩ đây là một cái ôm giữa fan và thần tượng mà thôi, không có gì mờ ám ở đây cả. Vì thế cô thoải mái mà ôm chặt lấy anh.

Bạch Tử Hàn cúi xuống, trầm giọng nói bên tai cô, chỉ đủ cô và anh nghe thấy.

"Nha đầu ngốc, sao không nói với anh một tiếng?"

Phương Linh nép trong ngực anh, cũng hạ giọng xuống thấp nhất.

"Em chính là muốn anh bất ngờ."

Các fan đối với cảnh tượng này vô cùng ngưỡng mộ, họ cũng muốn được như cô gái kia.

Bạch Tử Hàn rất nhanh buông cô ra dù anh không muốn chút nào.

Phương Linh lại một lần nữa đỏ mặt, vừa nãy nhân lúc không ai để ý anh đã cắn tai cô một cái, không mạnh nhưng khiến cả người cô run rẩy.

Một màn vừa nãy nhanh chóng trôi qua, chẳng ai phát hiện điều gì bất thường ở họ. Buổi ra mắt tiếp tục diễn ra, sau đó là những chia sẻ của Tiểu Hoa Đán, nữ chính Mv và còn có đạo diễn và một số người nữa. Nhưng cô không để ý, vì sự chú ý của cô đều đã đổ dồn về phía Bạch Tử Hàn. Mà anh lâu lâu không biết vô tình hay cố ý đánh mắt về phía cô.

Buổi ra mắt kết thúc, các dàn sao lần lượt ra về. Phương Linh đứng ở một góc nhìn những nghệ sĩ mà cô chỉ được nhìn qua màn ảnh giờ đang ở ngay trước mặt cô. Cô không nhịn được mà cảm thán một phen, bọn họ ở bên ngoài thật sự đẹp hơn rất nhiều trên màn ảnh.

Bạch Tử Hàn vừa bước xuống khỏi sân khấu, fan của anh liền lập tức chạy đến xin chụp hình rồi tặng quà cho anh.

Bạch Tử Hàn cũng là người rất chiều chuộng fan của mình, anh kiên nhẫn chụp ảnh với từng người, còn kí tên cho họ nữa. Quà mà fan dành tặng cho anh đều được quản lí Trương Định lần lượt nhận lấy.

Sau đó anh được vệ sĩ hộ tống ra ngoài xe, nếu cứ tiếp tục ở lại thì không biết bao giờ mới có thể về nhà.

Phương Linh đã chạy ra ngoài từ trước, cô nấp ở sau một lùm cây gần ngay bãi đỗ xe chờ Bạch Tử Hàn đi ra.

Bạch Tử Hàn từ lúc ở bên trong đã luôn tìm kiếm bóng dáng cô, nhưng là một một chút bóng dáng cũng không có. Thật ra anh cũng chẳng cần vệ sĩ làm gì, nhưng đây là Trương Định sắp xếp cho anh nên anh cũng lười phải nói nhiều, theo bọn họ đi ra bãi đỗ xe.

Lúc đi qua lùm cây mà Phương Linh đang lấp anh lập tức nhìn thấy bóng dáng anh luôn tìm kiếm nãy giờ. Bạch Tử Hàn lấy điện ra, gửi một tin nhắn cho cô.

Phương Linh đang núp trong lùm cây, cảm nhận điện thoại trong túi rung lên cô liền lấy ra xem, là tin nhắn của anh.

"Đi đến chiếc xe có biển số *****"

Phương Linh cất điện thoại vào túi, kéo chiếc mũ trên đầu thấp xuống rồi đi ra khỏi lùm cây, tìm kiếm biển số xe mà anh vừa nhắn cho cô.

Rất nhanh đã tìm được, cô đang định lấy điện thoại ra nhắn cho anh thì cửa xe bất ngờ mở ra, một cánh tay rắn chắc kéo thật nhanh cô vào trong, sau đó cánh cửa lập tức đóng lại, tất cả chưa đến 5 giây.

Cô còn chưa kịp định hình thì bản thân đã ngồi gọn trong lòng Bạch Tử Hàn, cô ngước lên nhìn anh.

"Có ai phát hiện không?"

"Không có." Bạch Tử Hàn vuốt tóc cô trả lời, vừa nãy có quá nhiều người khiến anh không thể gần gũi cô được, hiện tại đã không có ai anh có thể tùy ý thân mật với cô mà không sợ phát hiện.

Phương Linh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

"Anh...ưʍ...." Phương Linh còn chưa kịp nói thì môi đã bị anh chặn lại.

Nụ hôn của anh vẫn vậy, vẫn cuồng dã và đầy tính chiếm hữu, trong đó còn cả sự nhớ nhung suốt bao ngày qua.

Phương Linh vươn tay ôm lấy cổ anh, đáp trả nụ hôn mãnh liệt của anh. Cô cũng rất nhớ anh.

Khi bọn họ còn đang chìm đắm trong ngọt ngào, thì người bên cạnh, Trương Định đã không khỏi bị làm cho kinh ngạc một phen. Anh ta không hề biết Bạch Tử Hàn đã có bạn gái.

"Khụ, hai người có thể tiết chế một chút không." Trương Định khẽ ho một cái, nhắc nhở bọn họ.

Phương Linh nghe thấy tiếng người khác liền giật mình vội đẩy anh ra, lúc này cô mới để ý ở hàng ghế phía sau còn có người. Mặt cô bất giác nóng bừng lên.

Bạch Tử Hàn hơi khó chịu nhăn mày một cái, quay sang khẽ lườm Trương Định. Anh ta không thể làm không khí một hôm được à.

"Tử Hàn, đây là bạn gái của cậu à?" Trương Định chỉ vào Phương Linh.

"Ừ" Bạch Tử Hàn khẽ gật đầu, không hề phủ nhận.

"Sao cậu không nói cho tôi biết?" Trương Định hơi nhíu mày lại, là quản lí anh không muốn nghệ sĩ của mình có gì giấu diếm, vì khi mọi chuyện bị tung ra ngoài anh ta sẽ trở tay không kịp.

"Giờ thì anh biết rồi." Bạch Tử Hàn hơi nhún vai một cái, dù trả lời Trương Định nhưng ánh mắt lại chỉ đặt ở cô gái nhỏ trong lòng.

"Bảo sao vừa nãy người ta yêu cầu cậu ôm, cậu liền ôm." Trương Định nhìn Bạch Tử Hàn bằng nửa con mắt, không ngờ cũng có ngày người đàn ông nhìn thì có vẻ đầy cao ngạo này cũng có lúc không có cốt khí như vậy.

"Anh có thể cút xuống được rồi." Bạch Tử Hàn không nể mặt mũi anh ta nói một câu.

"Dừng ở đây luôn đi, dù sao tôi cũng có việc." Trương Định thật sự là có việc thật. Mười hai giờ đêm nay sẽ chính thức tung ra Mv mới nên anh ta cần có chút chuẩn bị.

Chiếc xe tấp vào lề đường rồi dừng lại, trước khi xuống xe không quên để lại cho Bạch Tử Hàn một câu.

"Đừng vì mĩ nhân mà đánh đổi giang sơn."

"Anh ấy nói gì vậy?" Phương Linh nãy giờ nghe không hiểu hai người họ nói gì.

"Em không cần để tâm." Bạch Tử Hàn ôm chặt lấy cô vào lòng,tham lam hít lấy mùi hương trên người cô.

Những cô gái anh gặp đều mang trên mình hương nước hoa đắt tiền, chỉ có cô là có mùi thơm riêng biệt, một mùi hương từ chính cơ thể cô, khiến anh vô cùng ưa thích.