Thiếu Niên Tai Mèo Của Nàng

Chương 2: Hai con mèo nè

Mèo con kêu một tiếng mềm mại, đôi mắt hé ra một đường nhỏ, nhìn nàng một cái, sau đó trở mình, càng hướng trong lòng ngực nàng chôn đầu. Đem mèo trong lòng ngực vớt ra, Quý Hạ ôn hòa cười cười, xoa xoa lỗ tai nó. Nhìn nó nhảy ra, ở trêи gối đầu cuộn thành một đoàn.

“Hôm nay ma ma cũng rất bận, Quất Điềm bảo bối phải nhớ đến hảo hảo ăn cơm, nhớ chưa?”

Mèo con giương mắt, nhìn Quý Hạ liếc mắt một cái, có lệ meo một tiếng, lại khép lại một đôi mắt mèo hổ phách, nhắm mắt ngủ. Mèo nhỏ lười biếng.

Quý Hạ cười, cũng không có cách nào, rời giường rửa mặt ăn cơm, làm tốt cơm mèo cho nó, vội vã ra cửa.

Tới tiệm, mấy nhân viên cửa hàng đã tới bắt đầu khẩn trương bận rộn, muốn phụ trách toàn bộ điểm tâm của yến hội , đồ vật yêu cầu chuẩn bị quả thực không ít. “Hạ tỷ, một lão khách hàng yêu cầu làm bánh sinh nhật tư nhân định chế, vừa mới gọi điện thoại tới hỏi, tại thứ ba, dò hỏi chúng ta bên này có thời gian hay không.”

Yến hội tổ chức cuối tuần này, bất quá việc thiết kế đều đã làm xong, làm định chế mới cho lão khách hàng vẫn còn thời gian.

Quý Hạ không như do dự liền gật đầu lên tiếng. “Liên hệ khách hàng một chút, bảo đối phương nói một chút yêu cầu cùng định chế giới vị.”

“Được Hạ tỷ.”

Tiệm bánh ngọt chia làm hai cái bộ phận, bên trong là nơi tiến hành thiết kế định chế cùng làm điểm tâm, bên ngoài lại có chút giống cửa hàng bánh kem nhỏ bình thường, không khí bên trong tràn ngập mùi sữa ngọt ngào.

Bận rộn trong chốc lát, đi theo bên cạnh nàng có năm nhân viên cửa hàng, Tống Nhược mở miệng dò hỏi, “Hạ tỷ, chúng ta lại xác định lưu trình yến hội một chút đi, phải phối hợp khách sạn bên kia, đừng để sót thứ gì.”

Quý Hạ lên tiếng, đem túi xách chính mình lấy lại đây, mở ra một chút, sửng sốt, “Chị để USB lưu trình ở trong nhà rồi.”

Nói xong lại cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian, phát hiện đã hơn 10 giờ buổi sáng, trở về một chuyến, nếu buổi sáng lại gấp gáp quay trở lại đây thì có hơi quá vội vàng, vì thế lại mở miệng, “ Việc chỉnh thể hiện tại cũng đã hoàn tất không sai, chị trở về một chuyến đem bản thảo lưu trình gửi lại đây, buổi chiều mới lại qua đây.”

Tống Nhược gật đầu đáp ứng, nhìn Quý Hạ sửa sang đơn giản lại một chút, đứng dậy ra cửa. Cử động ngón tay, bên cạnh mấy cái nhân viên cửa hàng nhìn qua, nhịn không được nhỏ giọng nói thầm, “Hôm nay Hạ tỷ mặc trang phục thật có khí chất a.”

“Xem cậu nói kìa, Hạ tỷ thời điểm nào cũng đều là cái loại khí chất ôn nhu này có biết không?”

“Nhìn thoáng qua chợt thấy không có gì, nhưng là quen lâu rồi càng nhìn càng có hương vị, nếu tớ không phải là cái con gái, tớ đều muốn thử theo đuổi xem.”

“ Tiểu thiếu gia Phó gia Kia không phải cũng vì thế quấn lấy Hạ tỷ lâu như vậy sao, tâm tư kia thực rõ ràng, còn làm Hạ tỷ một lần lại một lần sửa thiết kế.”

“Chả phải sao, Hạ tỷ trừ bỏ tới cửa hàng bánh kem thì chính là ở nhà, lại rất ít khi đi ra ngoài cùng bạn bè, nếu không nói chuyện công tác cùng chị ấy, thì thử xem xem Hạ tỷ phản ứng lại với cậu không?”

Tống Nhược nghe mấy người nói có chút buồn cười, “Hạ tỷ đây là nhiệt tình yêu thương công tác, một đám mấy người cả ngày ở sau lưng thèm thân mình Hạ tỷ, các người không thấy xấu hổ nhưng tôi lại xấu hổ, mau, tiểu Lưu, bên ngoài có khách hàng, mau đi chiêu đãi đi.”

“Đến đây đến đây!”

**

Quý Hạ đã lái xe về tới chỗ ở dưới lầu của chính mình, buổi sáng phải xử lý chút chuyện khẩn cấp, hiện tại nhìn lại thời gian nhưng nhận ra không có khẩn trương như mình nghĩ.

Quý Hạ lên lầu, mở cửa phòng ra. Cửa sổ mở ra, bức màn màu trắng theo gió lay động, Quý Hạ sửng sốt một chút, nhớ rõ chính mình không có mở cửa sổ mà, tầm mắt quét một vòng, thân mình đột nhiên cứng đờ. Liền thấy ngồi xổm trước cái rương nơi đựng đồ ăn vặt của chính mình có một bóng người, nghe thấy động tĩnh, hắn quay đầu, thân mình cứng đờ.

Người đó lớn lên phá lệ đẹp, môi mảnh khảnh đỏ hồng, ánh mắt thanh đạm lạnh lùng, ánh nắng nhàn nhạt dừng ở trêи mặt hắn, bóng lá cây hỗn loạn nhỏ vụn chiếu đến, giống như là trời rơi xuống đầy ngôi sao sắc vàng, một chút lại một một chút rơi vào bên trong mắt mèo* màu hổ phách của hắn.

*Dù đã thành người nhưng tác gỉa lại dùng mắt mèo (miêu đồng) chắc do một số đặc điểm của mắt mèo còn giữ lại như là con ngươi hẹp chẳng hạn. ở giữa tóc ngắn Màu đen lộ ra hai tai mèo, tai mèo kia Quý Hạ nhìn phá lệ quen mắt, lông mềm nhỏ màu trắng, hỗn loạn có vài sợi ngắn màu cam.

Thoạt nhìn dường như tuổi không lớn, thật sự giống thiếu niên mạo mỹ*.

*xinh đẹp

Đây là ai??

Trộm đột nhập vào trong nhà? Hiện tại trộm cũng yêu cầu giá trị nhan sắc cao như vậy sao? Hơn nữa tại sao còn có tai mèo?

Tai mèo Kia lại còn càng nhìn càng giống của Quất Điềm!

Bên trong đầu Quý Hạ nháy mắt hiện lên rất nhiều ý tưởng, nhưng một câu cũng chưa nói ra. Mà bên kia, bên trong mắt mèo màu hổ phách của thiếu niên mạo mỹ hiện lên một tia hoảng loạn, trong tay còn nhéo một hộp khoai lát chưa khui, cũng không biết có phải hoảng loạn qua đầu hay không, thiếu niên mạo mỹ hé mở môi mảnh khảnh , kêu một tiếng lấy lòng, thanh âm có điểm thanh lãnh lại mềm mại vang lên, “Miao ~”

Quý Hạ:??!!

Một ý tưởng vớ vẩn nổi lên trong lòng. “Quất Điềm??”

Mèo nhà nàng thành tinh rồi!!!???

Thiếu niên đối diện nghe thấy thanh âm chính mình cũng cứng đờ, phảng phất như ý thức được cái gì, đem hộp khoai lát ném đi, giơ tay đè lại hai lỗ tai mèo nhỏ của chính mình, đem tai mèo đè xuống. Nhưng là đã muộn rồi, hắn giương miệng, nhìn Quý Hạ, vài giây lúc sau, đầu thiếu niên chậm rãi cúi xuống, như là đã làm sai chuyện gì meo meo lên tiếng, có điểm đáng thương hề hề, lỗ tai ấn xuống không vài giây lại từ trong sợi tóc mềm mại bật ra. Bị ấn đến nằm sấp xuống, lông tai nhỏ hỗn độn, lỗ tai nhỏ còn run run.

Ánh mắt Quý Hạ bị lỗ tai kia nhỏ hấp dẫn, theo bản năng sau đó đem cửa đóng lại. Chờ sau khi cửa đóng mới phản ứng lại, chính nàng đang tự mình đem gia hỏa trước mắt- không biết rốt cuộc là cái gì sinh vật- nhốt lại cùng một chỗ.

Quý Hạ thanh thanh giọng nói, thanh âm thanh lệ ôn nhu vang lên, “Anh, anh rốt cuộc là cái gì? Là Quất Điềm nhà tôi sao?”

Lỗ tai nhỏ kia, còn có màu sắc đôi mắt kia, thật sự là quá giống.

Thiếu niên nhấp môi, ngẩng đầu thật cẩn thận nhìn Quý Hạ, sau đó nhẹ nhàng gật gật đầu. Đầu ngón tay hơi hơi buộc chặt, nhéo sô pha bên cạnh, đột nhiên bị phát hiện, cũng không biết nghĩ tới cái gì, vẻ mặt của hắn có chút tái nhợt.

Hắn ngửa đầu, gương mặt quá mức mỹ mạo kia đối vẫn đánh sâu vào thị giác Quý Hạ , đặc biệt là mỹ nhân có điểm đáng thương hề hề, thanh âm lại thanh lãnh, “Cô, muốn đuổi tôi đi sao? Tôi thích cô, tôi không muốn.”

Có điểm chịu không nổi. Đặc biệt là sau khi biết đối phương chính là tiểu Quất Điềm, biểu tình nhỏ kia cũng tự động mang theo bộ dáng ủy khuất của Quất Điềm.

Quý Hạ đứng ở cửa không nhúc nhích, “Anh rốt cuộc là cái gì? Yêu quái sao?”

“Là yêu.” Hắn lần này không chần chờ, trực tiếp mở miệng, dừng hai giây, lại bổ sung, “Là một con mèo lưu lạc, sắp mùa đông, bên ngoài sẽ rất lạnh, không cần đuổi tôi đi, được không?”

Vốn dĩ liền lớn lên đẹp, lại ngồi xổm trêи mặt đất, lỗ tai nhỏ đều biết chính mình gây ra họa, đáng thương hề hề nỗ lực ghé vào bên trong sợi tóc hắn che giấu chính mình.

Quả thực chịu không nổi. Quý Hạ lập tức liền mềm lòng. “Kia, vậy lúc trước trong nhà đồ vật biến mất?”

“Là tôi ăn.”

Mèo con phạm sai lầm gục đầu xuống, âm thanh thiếu niên thanh lãnh dễ nghe khi nói loại lời nói này có điểm ủy khuất, “Tôi không thích ăn cơm, không có một chút hương vị gì.”