Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm

Chương 331: Ngoại truyện

Chương 331: Ngoại truyện.

Tôi tên là Trầm Lộc, nghe có vẻ rất giống Thân Lộc hay không?

Tân là do ông nội tôi đặt, con người của ông nội ấy mà, lấy kinh nghiệm của một đứa trẻ như tôi mà nói, thì ông ấy không phải là người tốt đẹp gì.

Những cái khác thì không nói, chỉ nói cái tên này thôi. Tên của bản thân ông nội nghe thì rất hay, nhưng mà nhất quyết lại muốn đặt cho tôi cái tên kỳ quái này.

Nhưng mà mỗi lần đi tìm ông nội để kháng nghị thì ông nội thường nói, có trách thì trách bố của cháu không phải là con gái, nếu không thì cái tên này đã không rơi xuống đầu cháu rồi.

Rõ ràng là một cái tên rất khó nghe do ông tự tìm ra, nhưng mà cuối cùng lại đổ hết trách nhiệm lên đầu bố tôi.

Haizz, nói tới bây giờ, tôi lại quên mất giới thiệu với mọi người rồi.

Ông nội của tôi tên là Trầm Tu Cẩn.

Nghe nói khi còn trẻ ông ấy cực kỳ có sức thu hút.

Bà nội của tôi tên là Giản Đồng.

Đôi khi tôi tự hỏi, tại sao nhìn thì thấy vợ chồng hai người này chẳng hợp nhau chút nào nhưng mà lại có thể đi đến cùng nhau tới bây giờ chứ.

Lúc bố tôi vẫn còn chưa chào đời thì ông bà nội đã ly hôn rồi.

Sau khi ly hôn, ông bà nội tôi không tái hôn lại với nhau.

Ông nội không cần mặt mũi, suốt ngày bám dính lấy bà nội.

Kể từ khi tôi có ký ức, thì ông nội luôn luôn đối xử tốt với bà nội.

Ông Dục Hàng nói với tôi: Ông nội của cháu từ trước tới giờ chưa từng cúi đầu với ai, ông ấy là một người cao ngạo, mọi người đều sợ ông ấy.

Nhưng mà tại sao tôi lại cảm thấy Ông Dục Hàng nói không đáng tin cậy.

Nếu như ông nội thật sự mạnh mẽ như vậy, vậy tại sao chỉ cân một cái trừng mắt của bà nội thôi, ông nội lại ngoan ngoãn như một con cún con chạy về nhà chứ?

Với cả, có bao giờ bạn gặp một người đàn ông cao ngạo nào mà lại có kỹ thuật nấu nướng như đầu bếp 5 sao không?

Từ khi còn nhỏ tôi đã biết kỹ thuật nấu nướng của ông nội là giỏi nhất trong nhà, còn giỏi hơn cả đầu bếp trong nhà mời về.

Sáng sớm ông nội đã dẫn chó đi dạo, lúc trở về thì trong tay câm thêm một túi nguyên liệu nấu ăn.

Ông nội bận rộn cả một buổi sáng ở trong bếp nấu ăn, khi bà nội tỉnh dậy thì bắt buộc bàn ăn ở trong nhà phải bày lên các món ăn nóng rồi. Các món ăn không nhất định phải phong phú, nhưng mà nhất định phải ấm nóng.

Mười đầu ngón tay của bà nội tôi rất ít khi động vào nước. Chỉ có những lúc bà tưới hoa tưới cây thì mới động vào. Ông nội tôi bảo, bà nội như vậy là tốt nhất.

Tôi hỏi trộm ông nội, ngày nào ông cũng dậy sớm nấu cơm, một ngày ba bữa, lại còn phải đi làm việc nữa. Ngày nào cũng như vậy, cho dù là làm việc thì cũng cân phải có một ngày nghỉ ngơi, mà ông thì không được nghỉ một ngày nào, ông không mệt sao?

Ông nội nhìn bà nội đang uống trà chiều do ông tự làm, cười như một tên ngốc nói: “Chỉ cân bà nội của cháu thích thì làm cái gì ông cũng thấy vui vẻ. Ông ấy mà, cảm thấy vui vẻ nhất là khi chiều chuộng bà ấy. Tốt nhất là chiêu chuộng bà ấy lên trời thì bà cháu sẽ không để những người đàn ông khác vào trong mắt. Như vậy thì cả cuộc đời này bà cháu sẽ không có thời gian rời xa ông.”

Ngoài chuyện này ra còn có những chuyện nhỏ khác.

Tôi chỉ biết, ông nội rất chiều bà nội, có thể dùng từ điên cuồng để hình dung.

Tôi luôn cảm thấy, bà nội là một người lập dị.

Ông nội của tôi là người tốt như vậy, sẽ không bao giờ tái hôn cùng người khác. Tôi nói những lời này với ông nội tôi, một người từ trước tới giờ chưa bao giờ tức giận với tôi, nhưng mà ngày hôm đó ông nội đã tát tôi một cái. Ông nội nói “Về sau cháu mà dám nói bà nội như vậy nữa thì sẽ đánh chết cháu. Bà nội của cháu chính là người bà nội tốt nhất trên đời này. Cháu phải nhớ, về sau phải phụng dưỡng bà nội. Không phụng dưỡng ông cũng được nhưng mà cháu dám không phụng dưỡng bà nội thì ông sẽ cắt thịt cháu hầm cháo.”

Lúc đó tôi rất ủy khuất, rõ ràng tôi đang bất bình cho ông nội mà.

Về sau tôi mới biết giữa ông bà nội lại có rất nhiêu chuyện từng xảy ra.

Vào một đêm khuya, tôi cảm thấy đói do đó xuống giường đi tìm đồ ăn, đi qua phòng của ông bà, cánh cửa phòng không được khép chặt nên tôi tò mò thò đầu vào nhìn trộm. Kết quả tôi nhìn thấy một cảnh khiến bản thân mình kinh ngạc.

Ông nội đang ôm chân của bà đặt lên trên ngực.

Lúc đó tôi cảm thấy chuyện này rất vô lý, do đó tôi chạy tới phòng ngủ của bố tôi, mở miệng liền hỏi: “Ông nội có phải là một người biếи ŧɦái không? Con nhìn thấy ông cầm chân của bà nội và đặt lên trên ngực”

“Ông của con đang bóp chân cho bà, sức khỏe của bà không được tốt cho nên chân tay hay bị lạnh. Ông của con thương xót bà cho nên mới như vậy. Con nhìn thấy thì cũng coi như là chưa nhìn thấy đi, tốt nhất đừng có nói chuyện này với ông nội con.”

“Tại sao ạ?”

“Bởi vì ông nội con sẽ phạt con viết chữ”

“Bố, sao bố lại biết rõ mọi chuyện như vậy?”

“Đây là một chuyện rất dài dòng, Tiểu Lộc ngoan, bố và mẹ con vẫn còn chính sự phải làm”

Ông nội không tái hôn, bà nội cũng không tái hôn. Trong ký ức khi còn nhỏ của tôi thì đó là những ngày tháng không phải vợ chồng của ông bà nội.

Bà nội là một người rất kiệm lời nói. Nhưng mà mỏi lần bà nói câu gì đó, thì người trong nhà không dám phản bác lại.

Không phải là vì sợ bà nội, mà đó là vì ông nội thiên vị bà nội. Đây là chuyện mà tất cả mọi người trong nhà đều biết.

Lúc còn nhỏ, tôi không có quá nhiều cảm xúc.

Nhưng mà khi tôi có cảm xúc lại chính là ngày mà bà nội qua đời.

Khi tôi 8 tuổi, năm đó, bà nội qua đời.

Đó là một ngày đầu xuân, vân như thường lệ bà ngồi ở dưới gốc cây uống trà chiều do ông tôi làm. Bà nội tôi cực kỳ yêu thích chiếc ghế dựa, bà đặt nó ở dưới gốc cây, khi nào mệt rồi thì bà sẽ năm xuống và ngủ một giấc.

Ông nội sẽ bước tới đắp cho bà một chiếc chăn rồi căn thời gian gọi bà dậy.

Nhưng mà ngày hôm đó, ông nội không thể gọi bà nội tỉnh dậy được.

Bà nằm trên chiếc ghế, gió thổi qua khiến chiếc ghế hơi đung đưa. Và giữa cảnh vật xanh ngát, bà nằm trên chiếc ghế, cứ như vậy yên bình ra đi.

Bà nội không hề có bệnh tình gì cả, bà cứ như vậy rời bỏ thế giới vào một buổi chiều mùa xuần.

Cứ như vậy rời xa ông nội.

Tôi vĩnh viên không thể quên được một người ông nội từ trước tới giờ luôn luôn mạnh mẽ, đôi mắt già nua ướt đâm nước mắt, ông quỳ xuống bên cạnh chiếc ghế của bà khóc hu hu. Tôi vĩnh viên không bao giờ quên khoảnh khắc đôi bàn tay già nua của ông tôi năm lấy bàn tay cứng ngắc của bà. Lúc đó, ông tôi đã khóc như một đứa trẻ.

Bố mẹ đứng ở một chỗ không xa, nhưng mà họ lại không bước vào trong vườn. Lúc đó tôi không hiểu, chẳng nhẽ bố mẹ không buồn sao?

Về sau tôi mới biết, bố mẹ muốn để ông bà có khoảng không gian cuối cùng.

Tang lễ của bà nội không làm rầm rộ, nhưng mà cả thành phố S, dù là người có chức có quyên cũng đều tới thăm viếng.

Tang lễ của bà nội đều do một tay ông nội sắp XẾp.

Sau khi tiên bà nội đi, xương cốt của ông nội cũng bắt đầu yếu đi.

Đi kiểm tra nhưng cũng không hề tìm thấy nguyên nhân Bố tôi nói: “Ông nội của con là do tâm bệnh”

Tâm bệnh là gì chứ? Tôi không dám hỏi.

Chỉ là môi năm sau khi bà nội qua đời, ông nội đều ôm lấy ảnh của bà, cẩn thận ôm lấy, giống như bà nội vần còn sống.

Thỉnh thoảng ông nội sẽ nói chuyện với tấm ảnh của bà, giống như là đang nói chuyện với bà Lại một mùa xuân nữa, mọi thứ như được.

phục hồi.

Ông nội kéo tôi và nói: “Giống”

“Giống cái gì cơ ạ?”

“Giống bà nội của cháu”

“Ông đừng đau buồn nữa” Năm nay tôi đã 14 tuổi rồi, cũng biết thêm nhiều điều. Ở trong miệng người khác, tôi nghe được rất nhiều chuyện liên quan tới ông bà nội.

Lần đầu tiên nghe kế chuyện về ông bà nội, tôi cũng cảm thấy rất tức giận. Ông nội là một người quá tự cao rồi, sao ông nội lại không làm rõ mọi chuyện mà đã làm tổn thương bà nội.

Sau khi nghe hết mọi chuyện, tôi thấy bà nội là một người không có chí khí, nếu đổi lại là tôi, thì tôi sẽ không bao giờ gặp mặt ông nội nữa.

Tâm trạng của tôi cũng biến đối theo mọi câu chuyện của ông bà nội.

Tôi trách bà nội không có cá tính Về sau bà Tô Mộng nói với tôi: “Bà của cháu đã nhượng bộ rất nhiều, do đó mới thành toàn được đoạn tình yêu này. Ông nội của cháu cũng biết cách trân trọng, không giống với những người đàn ông khác trên thế giới, có được rồi thì sẽ không trân trọng nữa. Tình trạng mà ông nội cháu chiều chuộng bà nội, nói thẳng ra chính là sự chiều chuộng điên cuông”

Khi tôi nghe thấy phần cuối cùng của các câu chuyện liên quan tới ông bà nội, tôi hơi trâm mặc một chút. Tôi cũng không trách ông nội không nhận ra tình cảm của mình nữa, cũng không trách bà nội không giữ vững lập trường nữa.

Như bà Tô Mộng đã nói, giữa hai người họ, một người không còn cứng đầu nữa, chịu nhượng bộ, do đó mới có cái kết viên mãn.

Tôi không kìm được nghĩ, nếu như có bị đánh chết bà nội cũng không chịu quay trở lại, vậy có phải hai người họ sẽ trở thành người bất hạnh nhất sao?

“Ông nội, cháu nghe qua rất nhiều chuyện về tình yêu của ông và bà, lúc ban đầu hai người chẳng hạnh phúc tí nào cả”

Ông nội xoa đầu tôi cười: “Phải cảm ơn vì bà nội cháu đã nhượng bộ mới tác thành cho tình yêu của ông. Bà nội của cháu không đồng ý gả cho ông một lần nữa, ông vẫn biết nguyên nhân là gì. Bà ấy còn cho rằng bí mật nhỏ đó ông sẽ không biết.”

“Bí mật gì cơ ạ?” Tôi tò mò hỏi, nhưng mà ông nội chỉ cười và không nói gì.

“Đúng rồi, ông nội, tại sao ông lại yêu bà nhiều như vậy. Từ khi cháu lớn tới giờ chưa bao giờ nghe thấy ông nói lời yêu với bà”

“Có một lần, bà nội phàn nàn với bà Tô Mộng là ông làm mọi thứ vì bà, nhưng mà nhất định không nói ra ba chữ ông yêu bà, ông nội, tại sao ông không nói cho bà nghe? Rõ ràng bà nội cháu rất muốn nghe mà”

Ông nội cười, tiếng cười giòn giã như một đứa trẻ: “Ông biết mà, ông biết là bà ấy muốn nghe mài “Vậy tại sao ông không nói cho bà nghe?”

Ông nội thu nụ cười lại, thận trọng và kiên định nói: “Bà ấy muốn nghe ba chữ đó như vậy, tất nhiên là ông sẽ không nói cho bà ấy nghe rồi.

Bằng không bà ấy nghe thấy nhiều rồi, nghe đủ rồi, thì kiếp sau sẽ không muốn nghe nữa. Nếu như bà ấy không tới tìm ông nữa thì phải làm sao?

Ông không nói thì bà ấy vẫn luôn nhớ điều đó.

Kiếp sau, bà nội của cháu vân là người của ông”

Nói xong lời đó, nụ cười xấu xa xuất hiện trên gương mặt của ông.

Ông nội dường như có chút mệt mỏi, ông cầm một miếng bánh điểm tâm từ trên bàn lên đặt vào tay tôi: “Đứa trẻ ngoan, cầm lấy ăn đi”

Tôi thích ăn nhất các món ăn do ông nội làm.

Buổi chiều ngày hôm đó tôi cầm sách anh văn đi tìm ông nội, để cho ông đọc tiếng anh cho tôi nghe. Giọng điệu của ông rất trầm, khi đọc tiếng anh cực kỳ thu hút người nghe.

“Ông nội, ông đọc tiếng anh cho cháu nghe đi” Tôi giơ ngón tay chọc chọc vào người ông nội đang nằm trên ghế. Nhưng mặc kệ tôi gọi như thế nào thì cũng không bao giờ gọi được ông dậy nữa.

Ông nội đi rồi, cùng một buổi chiều mùa xuân, cũng ở dưới gốc cây, cũng nằm trên chiếc ghế mà trước khi bà nội ra đi đã năm. Cũng giống như bà nội của năm đó, đều ở trong mơ, yên bình rời đi.

Trong tay của ông nội, đang cầm một chiếc đồng hồ nhỏ, bên trong đó là hình của bà nội. Bên trong tấm ảnh, bà nội đang mỉm cười dịu dàng năm trên ghế, khóe môi của ông cũng hơi mỉm cười Bầu trời trong xanh và gió nhẹ, ông nội cũng ra đi mãi mãi Tôi biết, ông nội đi rôi, không mang theo bất cứ tiếc nuối gì. Ông đang đuối theo bà nội, đuối theo người mà ông trân quý nhất cuộc đời này.

Cả cuộc đời này, ông nội không lấy, bà nội không gả, ai cũng không nhắc tới chuyện năm đó, nhưng lại khiến người khác ghen tị với nửa cuộc đời của họ “Ông ơi, ông đi tìm bà đúng không?”

Tôi không nghe thấy câu trả lời của ông nội, nhưng mà tôi biết, cuộc đời này của ông nội, việc thành thật nhất mà ông từng làm đó chính là chiều hư bà nội.

Cuối cùng, tôi nhìn thấy nét chữ cuối cùng mà ông để lại trong di vật.

Trầm Tu Cẩn yêu Giản Đồng, yêu đời đời kiếp kiếp Vợ à, tôi tới tìm bà đây.

Tôi có chút kinh ngạc, từ đầu tới cuối ông nội không hề nhắc tới một chữ nhớ, nhưng mà chỉ một câu nói ngăn gọn thôi, lại để lộ ra tình cảm sâu đậm của ông nội Ông nội, kiếp sau ông đừng lừa bà nội nữa nha.

– The end –