Chương 2: Ý của Trầm tiên sinh
Đáy mắt Trầm Tu Cẩn hiện lên vẻ kinh ngạc… Chuyện đã đến mức này cô ta còn phải cố gắng duy trì tôn nghiêm sao?
Cũng đúng, cô là Giản Đồng mà, người phụ nữ này từ trước đến giờ cả người khoe khoang kiêu ngạo, ngay cả lúc tỏ tình bị hắn cự tuyệt cũng không bị tổn thương chút nào.
Trầm Tu Cẩn nhanh như chớp nắm lấy cằm tinh xảo của cô.
“A.. Đau” Cái tay nắm cằm kia, giống như là kiềm sắt, ở trên cằm Giản Đồng lại càng dùng lực như là muốn bóp vỡ nó, Giản Đồng đau đến mức nước mắt tràn ra.
Thế nhưng đối phương một chút cũng không thương tiếc, càng ngày càng dùng sức bóp cằm cô “Ai có thể nghĩ đến giấu sau khuôn mặt xinh đẹp này là lòng dạ ác độc?”
“Tôi thật sự không hại Vi Trà” Giản Đồng cắn môi, sắc mặt trắng bệch vì đau “Anh không thể cứ vậy đem tôi vào tù được, không có chứng cứ”
“Không, tôi có thể” Trầm Tu Cẩn cười lạnh, từng chữ từng câu tàn nhẫn nói “Vậy thì Giản Đồng Giản tiểu thư, sau này mời cô ở trong này vui vẻ hưởng thụ cuộc sống ngục giam” Trầm Tu Cẩn buông cằm cô ra, xoay người vẫy vẫy tay, đi thập phần tiêu sái.
Hắn đang trả thù cô. Mặt Giản Đồng trắng bệch, một chữ cũng không nói được.
Ngục giam phụ nữ không bình yên như ngoài mặt. Đêm đầu tiên vào ngục, lúc đang ngủ Giản Đồng bị người ta vặn tay.
“Các người muốn làm gì?” Giản Đồng đề phòng nhìn những bạn tù không có ý tốt đang vây quanh mình “Các người đừng làm loạn, nếu không tôi sẽ gọi cai ngục”
Những nữ phạm nhân xung quanh nghe lời cô nói, không những không sợ, nhìn nhau rồi ha ha cười lớn. Một người dẫn đầu trong đám chỉ thẳng mặt Giản Đồng “Mày nói gì? Gọi cai ngục? Ha ha ha, tao không nghe nhầm đấy chứ? Mày muốn gọi cai ngục?” Đang nói chuyện, một tát nhanh chứ chớp vào mặt Giản Đồng “Gọi sao, mày không phải muốn gọi cai ngục sao?”
Giản Đồng bị một tát này khiến cô gót chân cô đứng không vững, lỗ tai ong ong.
Giản Đồng một tay đỡ tường, khó khăn đứng vững, thời điểm mọi người không tưởng tượng được đột nhiên động thủ.
“Bốp”
Một tát này rơi xuống, phòng giam bỗng chốc im lặng, ai cũng không nghĩ tới người đàn bà yểu điệu này có can đảm phản kích.
Người phụ nữ cường tráng bị Giản Đồng đánh khiến ả nổi điên, mắt đỏ hét lên “Đệt, con nhóc chết tiệt này đánh tao, các chị em, đánh cho tao! Đánh tàn phế cũng được, dù sao Trầm tiên sinh phân phó nên không gần khách khí, dạy con khốn này thật tốt, chỉ cần không chết là được”
Giản Đồng khϊếp sợ, sự đau đớn từ trái tim lan ra cả người! Trầm Tu Cẩn! Trầm Tu Cẩn! Trầm tiên sinh phân phó… Trầm Tu Cẩn!
Hai tay chân Giản Đồng đều run rẩy, tim lạnh như đóng băng!
Khó trách, động tĩnh lớn như vậy cũng không thấy cai ngục đến. Khó trách, xung quanh những nữ phạm nhân này cũng không hề sợ hãi!
Ngẩng đầu nhìn về phía người xung quanh, cô đứng lên co người chạy về phía cửa ngục, siết chặt song sắt bảo hộ trên cửa lớn tiếng cầu cứu “Ngươi đâu! Đánh người. Cứu mạng, người đâu” Biết rõ sẽ không có cai ngục đến, nhưng cô vẫn cứ cầu cứu trong vô vọng.
Cô đang đánh cược, đánh cược Trầm Tu Cẩn không để cho những nự phạm nhân này thật sự “chiếu cố” mình, cho dù khả năng này cực kỳ nhỏ… Cô cũng còn có thứ để ảo tưởng – Trầm Tu Cẩn với Giản Đồng cô không ra tay quá tàn nhẫn, vẫn lưu lại cho cô một đường sống.
“A..” Tóc bị ai đó dùng lực kéo xuống, cô bị kéo lảo đảo ngã xuống đất như chó ăn phân. Giản Đồng chưa từng chật vật đến như vậy!
Một giây kế tiếp, Giản Đồng bị người lôi tóc kéo lên, vừa đánh vừa đạp, nhếch nhác rêи ɾỉ trên đất.
Giản Đồng không còn mong đợi gì về Trầm Tu Cẩn lưu lại đường sống cho mình.
Cô không kêu, mặc cho những người này đấm đá, bên tai chỉ còn tiếng cười vui sướиɠ.
Cô cầu cứu không phải sợ bị đánh hay đau đớn, chỉ là trong lòng vẫn còn tin tưởng, trông đợi một chút ảo tưởng.
Sau khi những người đó đánh mệt rồi, liền bò lên giường ngủ.
Giản Đồng nằm sạp trên mặt đất, nước mắt theo khoé mi ướt mặt.
Cô chưa từng bị người ta bắt nạt đến vậy, chưa bao giờ chịu đựng sự thảm hại đến mức này. Cô chỉ là yêu phải người đàn ông không nên yêu Trầm Tu Cẩn.
Tại sao Hạ Vi Trà xảy ra chuyện, cô lại phải chịu đựng hận ý cùng lửa giận từ Trầm Tu Cẩn?
Sau khi Hạ Vi Trà xảy ra chuyện, Giản Đồng đều giải thích với mọi người “Tôi không có hại Vi Trà”
Mặc kệ cô dốc hết sức giải thích, không một ai tin tưởng.
Cô liều mạng giải thích, không phải cô hẹn Vi Trà đi Bóng Đêm, là Vi Trà tò mò bar có hình dáng gì, nên hẹn cô đến Bóng Đêm.
Ở trong mắt người khác, Giản Đồng Giản đại tiểu thư cô thích khoe khoang lại làm càn, Hạ Vi Trà đơn thuần khôn khéo lại nhát gan, sao mà có thể chủ động yêu cầu đi nơi đủ loại người như bar chứ.
Cô nói trên đường đi xe hỏng, nên mới đến Bóng Đêm trễ.
Nhưng không một ai tin, đều nói cô lừa gạt, cô cố ý cho Hạ Vi Trà một mình ở Bóng Đêm để cho đám côn đồ làm nhục Hạ Vi Trà, huỷ diệt trong sạch của Hạ Vi Trà.
Nhưng vốn dĩ cô không cần làm vậy. Hạ Vi Trà thường nói với cô “Chị Giản Đồng, em với anh Cẩn không có loại cảm giác đó”
Hạ Vi Trà nếu như là bạn gái Trầm Tu Cẩn, Giản Đồng cô thấy Trầm Tu Cẩn sẽ đi đường vòng! Nhưng Vi Trà đâu có thích Trầm Tu Cẩn?
Trong mắt tất cả mọi người, Giản Đồng cô là nữ phụ ác độc, chuyện xấu gì cũng không chừa.
Biết mình đã làm ra chuyện lớn, mấy tên kia chạy không thấy bóng dáng, ai biết chúng chạy đến xó xỉnh nào? Trung Quốc lớn như vậy, gϊếŧ người phạm pháp chạy vào rừng hai mươi năm gì đó cũng không phải là không có. So với bất kỳ ai, Giản Đồng hy vọng sớm bắt được tụi côn đồ này.
Mặc kệ nước mắt chảy xuống, sau chuyện kia rồi đến lúc cô vào tù, Giản Đồng khẳng định cô vô tội, cô không hề có tội.
Nhưng giờ cô hiểu ra, chỉ cần Trầm Tu Cẩn cho rằng cô có tội, cô liền chết cũng không hết tột.
Mà tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay đều là ý của Trầm tiên sinh.
Giản Đồng không biệt sau này cuộc sống trong lao ngục của cô còn có bao nhiêu “Ý của Trầm tiên sinh” đang chờ mình.
Không có Giản gia, không có hồ sơ, không có trình độ học vấn, từng ngồi tù… Trầm Tu Cẩn xoá sạch tất cả bằng chứng chứng minh Giản Đồng từng sống! Hôm nay Giản Đồng chỉ qua là một tù nhân số 926.
Giản Đồng nghĩ thông suốt, ôm đầu gối đem mình co lại… Trầm Tu Cẩn xoá sạch dấu vết tồn tại của cô.
Sáng sớm
“Này, tỉnh dậy, đi tẩy bồn cầu” Một nữ tù thô lỗ đẩy Giản Đồng, nhưng sợ hãi hét ầm lên “A.. Người chết”
Bên cạnh một tù nhân lớn gan đi lại, ngón tay đặt phía dưới mũi Giản Đồng, hồi lâu mới nhận thấy một hơi thở yếu ớt “Đừng ồn ào! Người vẫn còn sống, mau gọi cai ngục”
Giản Đồng mạng lớn, cướp lại được mạng sống từ tay tử thần. Nhưng chưa chắc là chuyện tốt, sự nhục nhã vô tận, ngục nhỏ không thấy ánh mặt trời, sẽ khiến người ta phát điên, sẽ.. Hoàn toàn tay đổi một người.