Chiến Thần Lâm Vũ

Chương 47: Lại tặng một phần quà cho Đường Thanh Tâm “Cô Đường”

Nguyễn Tú Châu nhìn thấy người tới, lập tức chào hỏi một câu.

Nhưng giọng điệu không được tốt cho lắm.

Tuy Tạ Minh Thành bị Lâm Bình đánh bị thương, nhưng nếu không vì người phụ nữ này, sao Tạ Minh Thành có thể bị thương?

Nhưng Tạ Minh Thành luôn có vẻ mặt oán hận, lúc nhìn thấy Đường Thanh Tâm tới, oán hận trên mặt chậm rãi biến mất.

“Cô Đường, cô… Sao cô lại tới đây?”

Tạ Minh Thành có chút gian nan nói.

Đồng thời trên gương mặt anh ta tràn ngập vẻ kích động.

“Anh giúp tôi ra mặt, vì thế mới đắc tội với Lâm Bình, cả tối hôm qua tôi đều ngủ không ngon, trong lòng cảm thấy rất áy náy” Đường Thanh Tâm đi vào phòng bệnh, lúc này trên mặt không còn một chút kiêu ngạo nào, trái lại tràn ngập dịu dàng: “Cho nên tôi đã đẩy hết công việc sáng nay, tới đây xem anh thế nào rồi?”

“Tôi không sao.” Tạ Minh Thành nói: “Nếu lại cho tôi lựa chọn một lần nữa, tôi vẫn sẽ ra mặt vì cô Đường, tuyệt đối không để cô Đường chịu một chút thương tổn nào.”

Tạ Minh Thành nghiến răng nói.

Nhưng trong lòng lại hừ lạnh.

Nếu thời gian có thể quay ngược lại, anh ta tuyệt đối sẽ không ra mặt nữa.

Anh ta thích Đường Thanh Tâm thật, nhưng không có nghĩa là anh ta sẽ sẵn lòng vì Đường Thanh Tâm, mà khiến mình bị thương Thân phận của anh ta vô cùng tôn quý.

Phụ nữ xinh đẹp tới mấy, cũng chỉ là phụ nữ mà thôi, còn lâu mới quan trọng bằng anh ta Nếu biết Lâm Bình dám ra tay với anh ta, sao anh ta có thể nhảy ra như vậy được.

Nhưng bây giờ, mọi chuyện đều đã xảy ra.

Hơn nữa Đường Thanh Tâm đối với anh ta, giống như còn có chút cảm giác khác, tất nhiên là Tạ Minh Thành cũng phải giả bộ, vì cô ta, cho dù lại vượt qua núi sông biến lửa, anh ta cũng không chối từ.

Đợi cơ thể của anh ta khôi phục lại, nói không chừng sẽ có cơ hội, nảm lấy Đường Thanh Tâm trong tay.

Mà khi đó, nhà họ Tạ, nhà họ Đường, sẽ đều là của anh ta rồi Mỹ nhân, giang sơn.

Tất cả đều là của anh ta!

Thân phận và địa vị của anh ta cũng sẽ lên cao, trở thành người đứng đâu Hải Châu, cho dù là nhà họ Trần, cũng kém xa.

“Minh Thành, cảm ơn anh.”

Lúc này Đường Thanh Tâm cản chặt đôi môi đỏ mọng, ngơ ngẩn nhìn Tạ Minh Thành, trong mắt giống như có ánh sáng nhu hòa chuyển động, trên gương mặt cũng tràn ngập cảm kích, cùng với vẻ cảm động.

Nguyên Tú Châu ngồi ở một bên thấy một màn như vậy, sắc mặt bà ta hơi đổi.

Chẳng lẽ người phụ nữ này, thật sự động lòng với con trai của bà ta rôi sao?

Nếu thật sự là như thế, vậy Tạ Minh Thành bị thương lần này, có lẽ sẽ là vì họa được phúc.

Thế lực của nhà họ Đường hiện giờ không tính là nhỏ, tiêm lực phát triển cũng rất lớn.

Mà mọi chuyện của nhà họ Đường, đều do Đường Thanh Tâm nảm trong tay.

Lúc này sắc mặt Nguyễn Tú Châu mới tốt hơn một chút.

“Bà Tạ, hay là để tôi đút cho Minh Thành ăn gì đó đi”

Đường Thanh Tâm lại nói “Vậy thì làm phiền cô rồi”

Bây giờ Nguyễn Tú Châu không từ chối nữa, bà ta đưa bát cháo trong tay cho Đường Thanh Tâm.

Đường Thanh Tâm nhận lấy bát cháo, sau.

đó ngồi bên cạnh giường bệnh, trên gương mặt là nụ cười nói: “Minh Thành, cơ thể mới là toàn bộ tiền vốn, vẫn phải ăn chút gì đó, nếu không thì cơ thể sẽ không có dinh dưỡng, tốc độ khôi phục sẽ chậm hơn, vẫn phải năm trên giường bệnh, anh cũng không có tự do.”

“Hơn nữa người nhà của anh…” Sau khi im lặng một lát, Đường Thanh Tâm lại nhẹ giọng nói: “Còn có tôi nữa, đều lo lắng cho anh.”

Sau khi nói xong, Đường Thanh Tâm dùng thìa xúc một miếng cháo nhỏ, đút tới bên miệng Tạ Minh Thành Tạ Minh Thành nghe thấy câu nói “còn có tôi nữa, đều lo lắng cho anh”, trong lòng tràn ngập mừng rỡ như điên, lúc này vội vàng ăn miếng cháo Nhìn thấy thế, cuối cùng Nguyễn Tú Châu cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Nguyễn Tú Châu và Tạ Minh Thành, hai người này đều không thấy được chút chán ghét ở sâu trong mắt Đường Thanh Tâm.

Sau khi Tạ Minh Thành ăn cháo xong, Đường Thanh Tâm lại ở trong phòng bệnh gần một tiếng, lúc này mới rời đi.

Lúc này Nguyễn Tú Châu còn tiến Đường Thanh Tâm ra ngoài Vào ban đêm Lúc đèn đường rực rỡ mới lên, bóng đêm dân dần sâu hơn!

Sau khi Tạ Minh Thành ăn cơm tối xong, Nguyễn Tú Châu lập tức đi theo Tạ Quốc Hùng vừa tới thăm bệnh vẽ nhà Để lại một người giúp việc chăm sóc Tạ Minh Thành.

Mà ngay lúc Nguyễn Tú Châu rời đi không lâu, Tạ Hoài Nhân lại đi tới phòng bệnh.

“Anh, cơ thể của anh thế nào rồi?”

Vẻ mặt Tạ Hoài Nhân quan tâm hỏi.

“Ai cho phép cậu gọi tôi là anh? Cút!”

Tạ Minh Thành thấy Tạ Hoài Nhân đến đây, vẻ mặt lập tức âm u.

Đứa con riêng này, tuy hiện giờ đã được Tạ Quốc Hùng đón trở về nhà họ Tạ Nhưng Tạ Minh Thành chưa bao giờ muốn gặp anh ta.

Cũng chưa bao giờ coi anh ta là em trai của mình Trái lại càng giống như một người giúp.

việc.

Cho dù là Tạ Quốc Hùng, đối xử với Tạ Hoài Nhân cũng không nóng không lạnh.

Trong mắt Tạ Hoài Nhân xuất hiện một chút âm u, nhưng vẫn mang theo chút tươi cười nịnh bợ nói: “Anh à, em… Em chỉ lo lăng cho cơ thể của anh mà thỏi…”

Chắng qua Tạ Hoài Nhân còn chưa nói xong, đã bị Tạ Minh Thành ngất lời: “Cậu chỉ ngóng trông tôi chết là tốt nhất, đúng không?

Sau đó cậu có thể danh chính ngôn thuận trở thành người thừa kế của nhà họ Tạ. Tôi nói cho cậu biết, Tạ Hoài Nhân, cậu chỉ là một đứa con hoang, cậu từ bỏ ý nghĩ này đi”

Nghe thấy thế, hai tay của Tạ Hoài Nhân nảm chặt lại, nhưng nhanh chóng buông lỏng ra “Anh à, anh biết rồi đấy, cho đến bây giờ em chưa từng nghĩ như vậy, em chỉ hy vọng, nếu sau này anh tiếp quản tập đoàn của nhà họ Tạ, anh đừng đuổi em ra khỏi nhà họ Tạ, cho em chút cơm ăn là được, chỉ cần như thế là em đã cảm thấy mỹ mãn rồi.”

Tạ Hoài Nhân tiếp tục cung kính nói.

Thấy Tạ Hoài Nhân đến đây, hai người còn nói loại đê tài này, vì thế dì giúp việc được Nguyên Tú Châu để lại chăm sóc cho Tạ Minh Thành, muốn ra ngoài tránh đi một lát Nhìn thấy thế, Tạ Minh Thành lại ngăn: “Dì không cần ra ngoài, gọt táo cho tôi, cải bảo cậu ta cút đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu ta.”

Di giúp việc nghe thấy vậy, trên mặt lộ ra chút xấu hổ, nhưng không dám làm trái ý của Tạ Minh Thành.

Bà ta đang định mở miệng, khuyên Tạ Hoài Nhân rời khỏi trước.

Nhưng mà đúng lúc này, bên trong phòng bệnh, bỗng nhiên có một bác sĩ mặc áo blouse trắng xuất hiện, đeo khẩu trang đi vào.

“Mọi người ra ngoài trước đi, tôi muốn kiếm tra cho người bệnh này một lát”

Bác sĩ mặc áo blouse trắng lạnh nhạt nói Dì giúp việc nghe thấy thị tức thở.

phào nhẹ nhõm một hơi Tuy Tạ Hoài Nhân là con riêng của nhà họ Tạ, nhưng dù sao cũng là con trai của Tạ Quốc Hùng, người nhà họ Tạ, có thể có thái độ không tốt đối với Tạ Hoài Nhân, nhưng bà ta không có tư cách này, hiện giờ bác sĩ tới đây, rất đúng lúc.

Lúc này, dì giúp việc nói với Tạ Hoài Nhân: “Cậu chủ nhỏ, chúng ta ra ngoài trước đi”

Tạ Hoài Nhân gật đầu, sau đó lại cung kính nói với Tạ Minh Thành: “Anh à, vậy em đi trước đây”

Sau khi nói xong, Tạ Hoài Nhân và dì giúp.

việc cùng rời khỏi phòng bệnh.

Hơn nữa Tạ Hoài Nhân còn dặn dò dì giúp việc, bảo bà ta chăm sóc Tạ Minh Thành thật tốt, còn hy vọng bà ta có thể nói mấy lời hay trước mặt Tạ Minh Thành giúp mình.

Di giúp việc nghe thấy vậy, trong lòng cảm thấy rất bi ai Tạ Hoài Nhân cũng là người nhà họ Tạ, nhưng có cảm giác anh ta giống như người giúp việc vậy, ở trước mặt đám Tạ Minh Thành và bà chủ, địa vị còn kém xa không bằng bà ta.

Dì giúp việc gật đâu đồng ý, nhưng trong lòng biết rõ, bà ta không dám mở miệng nói.

Sau khi nhờ giúp việc, Tạ Hoài Nhân mới dự định rời đi.

Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên trong phòng bệnh truyên tới tiểng kêu thảm thiết Nghe thấy tiếng kêu, lúc này sảc mặt Tạ Hoài Nhân vô cùng vui vẻ.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, vui vẻ này biến mất rồi.

Thay vào đó là khϊếp sợ.

Sau khi nghe thấy tiếng kêu này, sắc mặt của di giúp việc thay đổi.

Bà ta không quan tâm có bác sĩ ở bên trong, vội vàng mở cửa xông vào.

Dù sao nếu Tạ Minh Thành xảy ra chuyện gì, nhà họ Tạ sẽ xé xác bà ta ra mất.

Tạ Hoài Nhân theo sát dì giúp việc tiến vào, vẻ mặt lo lãng, Nhưng sau khi hai người xông vào trong phòng bệnh.

Bác sĩ mặc áo blouse trắng đi vào lúc trước, đã sớm không còn tăm hơi Còn Tạ Minh Thành ở trên giường bệnh, lúc này trợn to mắt, thở ra thì nhiều mà hít vào.

thì ít.

“Cậu… Cậu chủ, cậu làm sao vậy?”

Dì giúp việc vô cùng hoảng sợ.

“Nói… Nói cho cha tôi biết, là… Là Lâm Bình… Làm… Làm… Phải… Phải giúp tôi.

Báo… Báo thù…”

Tạ Minh Thành nói đứt quãng, vừa nói, trong miệng anh ta vừa phun ra máu tươi, không ngừng bản tung tóe ra ngoài Nhuộm đỏ một mảng lớn trên chiếc giường bệnh trảng xóa.

Sau khi nói xong, Tạ Minh Thành mất đi hơi thở.

“Áp Di giúp việc hét lên một tiếng Mà Tạ Hoài Nhân, cũng bị dọa sợ lùi về sau hai bước, không chú ý một cái, lập tức đặt mông ngồi xổm trên đất, vẻ mặt hoảng sợ.

Nhà họ Tạ.

Ở Hải Châu, trong một trang viên được xây.

riêng biệt Bên trong đều là biệt thự.

Các nhân vật quan trọng của nhà họ Tạ, đều ở bên trong trang viên của nhà họ Tạ.

Lúc Tạ Quốc Hùng và Nguyễn Tú Châu mới vào trong nhà, điện thoại của Nguyễn Tú Châu vang lên.

Nguyễn Tú Châu vừa nhìn, tức thấy là dì giúp việc bà ta để lại ở bệnh viện gọi tới Lúc này, bà ta vội vàng nghe máy, Nhưng mà sau khi nghe máy, trong di động truyên ra giọng nói hoảng sợ mà run rẩy: “Bà… Bà chủ, cậu… Cậu chủ, đã chết.”

Nghe thấy thế, di động trong tay Nguyên Tú Châu lập tức trượt xuống đất.

Nhà họ Đường, Lúc này, Đường Thanh Tâm và Tôn Huy Tuấn đang chơi cờ với nhau.

“Lúc này, chắc hẳn Tạ Hoài Nhân đã ra tay rồi?”

Đường Thanh Tâm vê một quân cờ, đặt lên trên bàn cờ, thản nhiên nói “Có lẽ đã ra tay rồi”

Tôn Huy Tuấn suy tư một lát, cũng đặt một quân cờ xuống, đáp lại.

Ngay sau khi Tôn Huy Tuấn nói xong, di động anh ta để ở một bên, bồng nhiên vang lên.

Tôn Huy Tuấn cầm lấy nhìn.

Khóe miệng anh ta hơi nhếch lên.

“Tạ Minh Thành, đã chết!”

Trên gương mặt Tôn Huy Tuấn hiện lên vẻ vui mừng “Vậy chúng ta đợi xem kịch vui đi” Vẻ mặt Đường Thanh Tâm không đổi, ngẩng đầu, trong đôi mắt giống như xuất hiện bóng dáng của Lâm Bình, thản nhiên nói: “Năm năm trước, tôi có thể tự tay đưa anh vào trong tù, năm năm sau, tôi thậm chí đêu không cần tự mình ra tay, có thể đẩy anh đi vào địa ngục!”

‘Sau khi nói xong, Đường Thanh Tâm nhếch miệng, cũng lộ ra tươi cười.

Sau đó lại rơi vào kết cục phải chết Cô ta nhìn vẽ phía Tôn Huy Tuấn: “Anh, thua!”

Khu biệt thự Thanh Hà Tối nay, Tô Uyên không gọi Lâm Bình đến khu chung cư An Khánh nữa.

Lâm Bình chỉ có thể từ bỏ.

Im lặng đợi chủ nhật đến.

Sau đó lại đi làm bạn với Tô Phi Tuyết.

Ngay lúc Lâm Bình cầm trong tay bức ảnh mới đây Chu Thanh đưa cho anh, phía trên là ảnh chụp của Tô Uyên và Tô Phi Tuyết Chu Thanh đi tới nói: “Thanh Sơn, Tạ Minh Thành đã chết.”

Nghe thấy thế, trên gương mặt Lâm Bình lộ ra nụ cười.

“Quả nhiên là không nấm ngoài dự liệu.”

“Đường Thanh Tâm làm sao?”

“Không phải.” Chu Thanh trả lời: “Là con riêng của Tạ Quốc Hùng, Tạ Hoài Nhân phái người làm, nhưng hung thủ đã bị người tôi phái theo dõi bắt được.”

“Tạ Hoài Nhân sao?” Lâm Bình thật sự hơi bất ngờ rồi.

“Sau khi hung thủ kia bị bắt, không lâu sau đã khai ra, nói là Tạ Hoài Nhân phái anh ta làm, sau đó giá họa cho anh.” Chu Thanh nhận được tin báo, lại báo cáo với Lâm Bình “Tạ Hoài Nhân thân là con riêng, tuy bây giờ.

được nhà họ Tạ đón trở về, nhưng vẫn không được nhà họ Tạ coi trọng, bao gồm cả Tạ Quốc Hùng đối với anh ta, đều là không nóng.

không lạnh, bởi vậy cả ngày Tạ Hoài Nhân không có việc gì làm, thường xuyên ăn chơi trác táng với đám cậu ấm Hải Châu.”

Nghe thấy thế, đôi mắt Lâm Bình nheo lại, hai ngón tay lại gõ nhẹ lên trên đầu gối Một lát sau, Lâm Bình lên tiếng: “Từ hôm qua tới tối nay, Tạ Hoài Nhân có từng tiếp xúc.

với nhà họ Đường, hay là nhà họ Tôn hay không?”

“Có.” Lúc này Chu Thanh cho câu trả lời chắc chăn: “Hai nhà Đường, Tôn, tôi vẫn luôn phái người theo dõi, tối hôm qua, sau khi Tôn Huy Tuấn rời khỏi nhà họ Đường, đã gọi Đường Du Giang tới đây, sau đó Đường Du Giang đi tới một quán rượu, gọi bạn bè chơi cả đêm, trong đó có Tạ Hoài Nhân.”

“Hơn nữa, đang chơi vui vẻ Tạ Hoài Nhân lại rời đi.”

Bởi vì ngày hôm qua Lâm Bình đánh bị thương Tạ Minh Thành, người nhà họ Tạ, tất nhiên cũng nằm trong đối tượng bị Chu Thanh giám sát.

Những người phái đi theo dõi, còn rất chú “Ö, Đường Thanh Tâm, quả nhiên là cô không khiến tôi thất vọng.” Nghe thấy thế, Lâm Bình cười khẽ nói: “Cô, còn thông minh hơn tôi tưởng tượng một chút, biết mượn đao.

gϊếŧ người.”

“Đáng tiếc, cuối cùng cô vấn phải thất vọng!”

“Cô cho rắng dùng chiêu này, cho dù là thành công hay không, đều có thể đặt cô ở bên ngoài việc này sao? Tạ Minh Thành đã chết, vậy Tạ Quốc Hùng chỉ còn lại một đứa con trai, cho dù biết là Tạ Hoài Nhân làm, Tạ Hoài Nhân cũng đâu gặp chuyện không may, mà Tạ Minh Thành chết, còn cần một câu trả lời thỏa đáng.”

“Mất đi dự án chân núi Hoàng Long, việc làm người phát ngôn cho dự án đó của cô cũng bị mất, nếu bây giờ lại lọt vào tâm ngăm của nhà họ Tạ, tôi rất chờ mong biểu hiện của côi”

Lâm Bình thản nhiên nói Sau đó đứng dậy.

“Đi, dẫn theo hung thủ kia đến nhà họ Tạ, lại tặng một món quà lớn cho Đường Thanh Tâm.