Đừng Chạm Vào Cái Đuôi Của Tui Nha

Chương 8

Thấy vạt áo bị túm, Hoắc Quân quay người lại, cau mày: "Buông ra."

Mặc dù là cá nhà mình nuôi, nhưng mới ở chung được mấy ngày, sao cậu có thể thân cận với người khác một cách tự nhiên như vậy, không có ý thức an toàn gì hết.

Hoắc Quân buông Hang Tiểu Ngư đang cầm trên tay ra, túm hai bả vai của Tiểu Thuỷ, sắc mặt trầm trọng nói: "Không được gần gũi với người lạ, như vậy là không tốt."

Sợ cậu nghe không hiểu, Hoắc Quân bổ sung thêm: "Ví dụ như vừa nãy, nhóc không thể tự nhiên túm áo người khác như vậy, đã biết chưa?"

Tiểu Thuỷ cái hiểu cái không, gật gật đầu.

Cậu hiểu rồi! Ý của chủ nhân là muốn cậu gần gũi với hắn hơn, đồng thời nhớ kỹ thân phận của cậu chỉ là một bé Cá Con được nuôi trong nhà.

Hoắc Quân bất đắc dĩ nhìn khuôn mặt ngây thơ với đôi mắt mờ mịt của thiếu niên, hắn bất lực đưa tay lên đỡ trán, hắn biết là cậu sẽ không hiểu mà.

Tiểu Thuỷ chạy đến phòng khách nhìn bể cá lớn đặt trên bệ, không chớp mắt quan sát lũ cá bơi bên trong, nhưng chúng vừa nhìn thấy cậu liền lặn mất tăm.

Chỉ còn bé cá koi đứng im không nhúc nhích, hai cặp mắt to nhỏ nhìn nhau không nói gì.

Tiểu Thuỷ gật đầu vừa lòng, mấy ngày không gặp mà bé cá koi đã béo lên nhiều, xem ra được ăn uống rất tốt.

Sờ sờ bụng nhỏ của mình, Tiểu Thuỷ không khỏi tự cảm thấy thương bản thân, vất vả lắm mới được đây vậy mà ngoại trừ mẩu bánh kem nhỏ kia, cậu chưa bỏ được cái gì vô bụng.

Tiểu Thuỷ quay đầu nhìn về phía Hoắc Quân, thấy hắn đang ngồi trên sôpa, cầm cái đồ vật gì đó, không biết đang xem cái gì.

Chơi không vui.

"Nếu nhóc thấy quá chán thì có thể cho cá ăn." Hoắc Quân không ngẩng đầu lên, vừa đánh máy vừa nói với Tiểu Thuỷ.

Cho cá ăn? Bản thân cậu cũng một nửa là cá, nhìn đàn cá đang run bần bật trong bể, Tiểu Thuỷ cảm thấy cho chúng nó ăn cũng khá vui.

Lấy túi thức ăn cho cá ghi những chữ cậu không hiểu, bốc một nắm trực tiếp ném vào trong nước, nhưng cậu cảm thấy vô cùng kỳ lạ, sao không có một con nào ngoi lên ăn vậy.

Tiểu Thuỷ đưa bàn tay vừa bốc thức ăn cho cá lên mũi ngửi.

Đúng là mùi vị không được thơm ngon gì, nhưng lúc trước cậu thấy chúng nó ăn rất vui vẻ mà, tại sao bây giờ lại trốn đi hết, không một con nào bơi ra?

Hoắc Quân đứng dậy, đi đến bên cạnh Tiểu Thuỷ, cười như không cười, nói: "Sao nhóc lại tham ăn như vậy? Tranh giành cả đồ ăn với cá."

Tiểu Thuỷ:?????

Cậu rõ ràng không có, cái thứ đồ ăn khó nuốt này, có cho cậu cũng không thèm, ok!

Hoắc Quân cầm lấy túi thức ăn cho cá, đeo găng tay vào rồi bốc một nắm, ném vào bể, trái ngược vừa rồi, lũ cá lũ lượt bơi ra tranh nhau đớp mồi.

Tiểu Thuỷ nhìn thấy một màn này: Quá đá kích bé Cá Con, tại sao lúc cậu rải thì chúng nó không ăn?

Đây là đang khinh thường cậu sao?

Trong lúc Tiểu Thuỷ đang chìm đắm trong cảm giác thất bại không thể giải thích, Hoắc Quân bỗng lấy một miếng thức cho cá, đặt lên môi cậu: "Ăn đi, không cần ngại!"

Tiểu Thuỷ che mũi, lùi về sau vài bước, miệng lẩm bẩm: "Tui không ăn cái thứ dành cho cá này đâu, không bao giờ!"

Hoắc Quần bay ra bộ dạng suy tư, nhìn khuôn mặt đầy ghét bỏ của Tiểu Thuỷ: "Vì vậy, nhóc thích ăn bánh kem?"

Mắt cậu lập tức sáng lên, vui đến mức nhảy cẫng lên: " Đúng thế, đúng thế!", cậu nhảy đến trước mặt Hoắc Quân, không hề ghét bỏ mùi thức ăn cho cá trên người hắn, ánh mắt tràn đầy vẻ chờ mong, cái chờ mong này của cậu là gì, không cần nói cũng biết.

Hoắc Quân rũ mắt "Ừm" một tiếng, đem thức ăn cho cá còn sót trong tay rải nốt vào bể.

Tiểu Thuỷ nhìn bóng lưng bước đi của hắn, cậu vô cùng vui vẻ nói: " Chắc chắn hắn đi lấy bánh kem cho tui, đúng là chủ nhân của mình tốt nhất trên đời mà."

Thật ra, Hoắc Quân có một bí mật mà hắn không muốn cho ai biết...

Hắn thích ăn đồ ngọt, vì vậy trong nhà luôn có mọi loại bánh kẹo và điểm tâm được chuẩn bị sẵn.

Đúng là Hoắc Quân đi lấy bánh kem, nhưng không phải là cho Tiểu Thuỷ ăn....

Tiểu Theo lẽo đẽo đi sau Hoắc Quân, ánh mắt trông mong nhìn cái bánh kem đặt trên bàn ăn màu đen, nước miếng của sắp không nhịn được mà chảy ra.

Hoắc Quân thấy bộ dạng của cậu như vậy, hắn nhướng mày cười cười, trực tiếp cầm thìa lên ăn một miếng: "Ngọt mà không ngấy."

Tiểu Thuỷ đứng bất ôm đuôi khủng long, nhìn miếng bánh kem sắp bị hắn ăn hết, sốt ruột hỏi: "Chủ nhân, sao anh có thể ăn mảnh vậy? Tui nghe nói, hai người ăn chung càng ngon hơn..."

Vừa dứt câu, cậu không nói thêm lời nào nữa.

Hai mắt Tiểu Thủy sáng lên, trong một giây liền đoạt được mẩu bánh còn dư, Hoắc Quân không đùa cậu nữa, nhẹ nhàng nói: "Trong phòng bếp còn rất nhiều, muốn ăn tự mình đi..."

Hắn còn chưa nói xong đã thấy cậu cầm miếng bánh còn dư của mình, không chê một chút nào mà một phát ăn sạch.

Tiểu Thuỷ hạnh phúc cong cong đôi mắt, ngẩng đầu nói với Hoắc Quân: "Ưm, thật ngon!" Miệng đầy bánh kem nhưng cậu vẫn không quên đánh giá.

Hoắc Quân:....

Nhóc vui là được rồi.

Bởi vì Hoắc Quân bảo trong bếp vẫn còn, Tiểu Thuỷ liền đi vào cầm mấy khối, sau khi ăn no nê, cậu nằm nhoài trên ghế, không thèm nhúc nhích.

Vô cùng "tang thương" nói: "Cuộc sống của một con cá nên phải như vậy chứ."

Ngón tay Hoắc Quân đan vào nhau, chống cằm nhìn Tiểu Thuỷ, đột nhiên hắn nghĩ tới điều gì, nói với cậu: " Nhóc ăn nhiều như vậy có ổn không?"

Tiểu Thuỷ không để lời Hoắc Quân trong lòng, quơ quơ tay: "Cơ thể tui rất tốt! Ăn một trăm miếng bánh kem cũng không thành vấn đề, yên tâm đi."

Chủ nhân nhọc lòng quan tâm cậu, vậy thì cậu phải ăn nhiều bánh kem hơn mới được.

Cái này có gì hay để kiêu ngạo chứ...

Hoắc Quân thầm ghét bỏ đôi tay dính đầy bơ của cậu, lặng lẽ dọn dẹp sạch sẽ bàn ăn lộn xộn.

Tiếp theo Tiểu Thuỷ tự mình đi tắm, cậu nằm trong bồn, thừa dịp không có ai, cậu thoải mái để lộ ra đuôi cá xanh lam sáng lấp lánh của mình.

Cậu vui vẻ quẫy đuôi, mặc dù ở đây không được thoải mái như dưới biển nhưng cậu rất thích cuộc sống này.

.....

Tiểu Thuỷ được Hoắc dẫn đến một căn phòng cạnh phòng ngủ của hắn, diện tích tương đương với phòng của hắn, chỉ là không có nhiều đồ vật lắm, vừa nhìn đã biết là chưa có dùng qua.

Hoắc Quân nghiêng người dựa ở cửa, nói với bé con Tiểu Thủy đang đứng ngoan ngoãn một chỗ: "Tối nay nhóc ngủ ở đây, không cần về Hang Tiểu Ngư nữa."

Nghe thấy giọng điệu chắc nịch của hắn, mặc dù trong lòng Tiểu Thuỷ không tình nguyện nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn đồng ý.

Tiểu Thuỷ vừa ăn một đống bánh kem nên tâm tình của cậu rất tốt, đừng nói chút chuyện nhỏ này, cho dù hắn có bảo cậu biểu diễn ăn cá sống thì cậu cũng sẽ cân nhắc một phen.

Nhưng mà...

Mạnh miệng nói như vậy thôi, đến lúc Tiểu Thuỷ nằm một mình trên cái giường rộng lớn, căn phòng bao trùm một màu đen, cậu vẫn cảm thấy hơi sợ hãi.

Bảo cậu có chứng sợ bóng tối, thật ra không phải.

Nơi biển sâu không thấy đáy cậu còn đến đấy chơi, ngoại trừ việc hơi khó chịu, cậu không hề thấy sợ tẹo nào.

Nhưng tại sao hai nơi lại không giống nhau a!

Tiểu Thuỷ nằm dưới chăn, vỗ vỗ giường, lăn qua lăn lại mãi mà vẫn không ngủ được.

Trong mắt cậu đột nhiên loé lên tia gian xảo, nhẹ nhàng từ trên giường đứng dậy, cố ý thả nhẹ bước chân, đi đến phòng Hoắc Quân.

Nhẹ nhàng mở cửa phòng, dễ dàng chui vào phòng ngủ của Hoắc Quân, trên đầu giường của hắn vẫn bật đèn ngủ màu vàng ấm áp.

Tiểu Thuỷ khẽ đến gần mép giường Hoắc Quân, nhìn khuôn mặt say giấc của hắn, lông mi thật dài phân chia đều đặn, run lên theo hô hấp của chủ nhân nó.

Cậu sờ nhẹ lông mày của Hoắc Quân, ngay cả khi ngủ, hắn cũng cau lông mày lại.

Cậu sợ mình quấy rầy giấc ngủ của hắn, khiến hắn tỉnh ngủ nên chậm chạp nằm ở cuối giường.

Tiểu Thuỷ không khỏi nghĩ thầm, may là giường của Hoắc Quân đủ lớn, không thì chẳng có chỗ cho cậu nằm.

Mơ mơ màng màng, cậu ngủ quên mấy từ lúc nào không hay.

Sáng sớm ngày hôm sau, Hoắc Quân vừa mở mắt ra đã cảm thấy có gì đó không đúng, hắn ngồi dậy nhìn xuống cuối giường, thấy ngay Tiểu Thủy đang nằm ở đấy, cuộn người ôm hết chăn về mình.

Trên người cậu vẫn mặc bộ đồ ngủ khủng long ấy, Hoắc Quân có bảo cậu cởi ra nhưng cậu cứ ôm đuôi, không đồng tình với ý kiến của hắn.

Hoắc Quân: "...."

Nhìn cậu ngủ ngon như vậy hắn cũng không nỡ quấy rầy, trèo qua Tiểu Thuỷ rồi đi vào phòng tắm.

Trở về vẫn thấy cậu duy trì tư thế như vừa nãy, không dịch chuyển một chút xíu nào.

Chăn kéo lên quá mặt, để lộ bàn chân với những móng vuốt xinh xinh ra ngoài.

Ánh mặt trời chiếu qua rèm, lặng lẽ phủ lên giường lớp ánh sáng, Tiểu Thuỷ cảm thấy hơi kỳ lạ, định đưa tay lên dụi mắt nhưng tay của cậu lại không động đậy được.

"Ha hả?" Vừa mở mắt ra đã thấy Hoắc Quân dùng vẻ mặt một lời khó nói hết nhìn mình, liếc xuống thì thấy mình bị quấn chặt trong chăn?? Đã thế cậu còn không thoát ra được!!

Bởi vì cậu vừa tỉnh ngủ nên khoé mắt hơi hồng hồng, lăn mấy vòng cũng không chui ra khỏi chăn được, đành cầu xin sự giúp đỡ từ Hoắc Quân: "Chủ nhân! Tui không thoát ra được."

Hoắc Quân đi đến trước mặt Tiểu Thuỷ, buồn cười nhìn khuôn mặt trướng đến đỏ bừng của cậu, hắn duỗi tay vỗ vỗ mũ áo ngủ khủng long, kéo cậu từ trong chăn ra, khẽ nói: "Còn lén trèo lên giường nữa, lần sau tôi sẽ không giúp nhóc nữa đâu."

Tiểu Thuỷ trèo xuống giường, cậu cúi gằm mặt không nói một lời giống như trẻ con mắc lỗi.

Lần sau tui vẫn sẽ làm như vậy, chẳng qua là cậu không dám nói với chủ nhân mà thôi.......

END????!!!?!

Tác giả có lời muốn nói: Ta mơ tới chỗ này thì bị tỉnh owo, cầu phương pháp để mơ tiếp (nắm tóc)

Editor vừa đọc vừa làm, bị hố to rồi hiu hiu:,<