Editor: Ăn chay lâu rồi nên phải ăn thịt thôi ????
_______________
Cả người Chu Thanh Ý nóng bừng, đầu óc choáng váng
Lại ngửi thấy mùi lá trà quen thuộc nhưng em cho rằng đó chỉ là ảo giác. Mãi đến tận lúc nghe được tiếng bước chân cùng mùi trà nồng hơn thì Chu Thanh Ý mới hoảng hốt nghĩ, hoá ra là thật.
Phó Chi Tề nắm cầm em, bắt em phải ngước lên.
“Em động dục.” Anh nói.
Chu Thanh Ý cảm thấy tay anh vô cùng lạnh lẽo. Nhưng vẫn không kìm được mà ngẩng lên rồi dán mặt vào tay Phó Chi Tề.
Bàn tay kia cứng đờ một lúc. Sau đó lập tức mở năm ngón tay ra và đỡ lấy khuôn mặt em.
Hơi nghiêng mặt, Chu Thanh Ý muốn hôn lấy ngón tay của Phó Chi Tề. Song bàn tay kia vội tránh ra nên môi em chỉ cọ vào một chút.
Chu Thanh Ý biết mình đang làm gì, rất xấu hổ nhưng vẫn chẳng muốn dừng lại.
Em đang quyến rũ Phó Chi Tề.
Đưa tay nắm lấy vạt áo sơ mi của anh, Chu Thanh Ý chầm chậm dán sát vào người Phó Chi Tề.
Anh có thể đẩy đối phương ra bất cứ lúc nào nhưng anh lại không làm thế.
Cơ thể dưới lớp áo sơ mi vốn lành lạnh nhưng nhanh chóng nóng lên ngay, chỉ không nóng bằng Chu Thanh Ý.
Mơ màng cúi người xuống, em muốn hôn nơi bị ngăn cách bởi một lớp quần tây với mình. Song lại bị bàn tay đang ôm mặt mình ngăn cản. Ngón tay cái của Phó Chi Tề đè lên đôi môi mềm đang mím chặt của em, anh hỏi: “Em đang làm gì vậy?”
“Em muốn mừ.” Chu Thanh Ý đáp.
Cái tay kia trượt từ quai hàm xuống bả vai Chu Thanh Ý, đẩy em ra một xíu. Chu Thanh Ý ngửi thấy mùi pheromone ngày càng trở nên nồng hơn. Hoá ra thứ mùi lúc nào cũng dịu nhẹ, nhàn nhạt cũng có thể nóng bỏng như thế.
“Hông đủ gì hết.” Em bảo rồi vứt vòng tay ức chế đi. Mùi hương vừa ngọt lịm vừa thơm ngào ngạt tràn ra khắp phòng, như một lời mời gọi trần trụi.
“Hôn em đi mà.” Chu Thanh Ý nói.
Có thể do pheromone hoặc cũng có thể vì tính cách thẳng thắn của mình. Tóm lại, Chu Thanh Ý rất thoả mãn.
Phó Chi Tề mím môi. Ngón trỏ khẽ vuốt ve gáy em khiến môi em hơi hé mở.
Chu Thanh Ý ngoan ngoãn nghe lời lắm. Tuy nhiên em chẳng biết tí gì về hôn môi nên chỉ đành mơ màng đón nhận sự xâm lấn cùng với những cái mυ'ŧ máp của anh.
Ngón trỏ Phó Chi Tề ấn mạnh làm Chu Thanh Ý khẽ co rúm lại. Lúc em vẫn còn đang choáng váng thì anh đã lui ra ngoài. Sau đó lập tức cắn vào cặp môi đỏ mọng, ẩm ướt của Chu Thanh Ý rồi nhả ra ngay.
“Đúng là bé con cái gì cũng chẳng biết.” Phó Chi Tề bảo vậy.
Ngẩng đầu nhìn anh, Chu Thanh Ý vừa như sợ anh đi mất, vừa như chỉ muốn làm nũng nên em mê mang nói: “Vậy anh dạy em xíu đi.”
Phó Chi Tề quan sát đôi môi đang hé mở của em, anh thấy bé con này cái gì cũng không biết nhưng lại rất giỏi tìm đường chết.
Mà Chu Thanh Ý đã vòng tay qua cổ Phó Chi Tề, rướn người lên hôn anh.
Là một học sinh cực kỳ dạn dĩ, em dám chủ động liếʍ láp khe môi của anh, muốn cạy đôi môi ấy ra.
Phó Chi Tề cũng dung túng cho em.
Đỡ lấy eo Chu Thanh Ý và từ từ cúi người hôn lấy em, Phó Chi Tề đè em xuống.
Chu Thanh Ý vô thức cọ cọ vào người anh. Một chân anh chen giữa hai đầu gối của Chu Thanh Ý, tách chân em ra.
Chớp mắt, Chu Thanh Ý tỉnh táo lại, tim đập tưng bừng. Nhưng em vẫn nhắm mắt lại, cố gắng tóm chặt cổ áo Phó Chi Tề như muốn kéo anh cùng chìm xuống với mình.
Em cảm nhận được thứ nào đó vừa nóng vừa cứng chọc vào mình. Giơ chân muốn cọ một chút nhưng gáy Chu Thanh Ý liền bị Phó Chi Tề nắm lấy.
Giọng anh khàn khàn bảo em đừng động đậy. Chu Thanh Ý ngoan ngoãn không nhúc nhích gì song khuỷu tay anh đã đẩy em ra rồi rời đi.
“Đừng đi.” Chu Thanh Ý nắm lấy tay Phó Chi Tề: “Đừng đi mà.”
Em phóng tất cả pheromone của mình ra. Nồng nặc đến cực độ, vừa ngọt vừa dính.
Chính Chu Thanh Ý cũng thấy mình quá đáng kinh tởm. Thế nhưng vẫn giơ tay chạm vào dương v*t của Phó Chi Tề.
Lòng bàn tay em nóng bỏng, đầu ngón tay run rẩy.
Cúi đầu chẳng dám nhìn Phó Chi Tề, Chu Thanh Ý cởi thắt lưng của anh ra.
Phó Chi Tề cản lại, gọi tên em và hỏi: “Em muốn làm thật không?”
“Em muốn.” Chu Thanh Ý trả lời: “Em muốn lắm.”
Anh không nói lời nào.
“Anh là Alpha của em.” Chu Thanh Ý sợ sệt nói, vừa như muốn cưỡng ép vừa như muốn van xin: “Em động dục rồi. Anh ở đây mà còn không chịu cho em thì em đi tìm ai được chứ.”
Phó Chi Tề cứng đờ một lúc, ngay cả câu “Không phải” cũng chẳng nói mà lập tức rời đi.
Chu Thanh Ý co chân, cong lưng lại. Vùi mặt vào gối, em thấy trống trải và đau khổ khôn xiết.
Cơ thể em vô cùng nóng nhưng trái tim dần lạnh lẽo.
Em chạm vào sợi dây chuyền bạc, siết chặt nó trong tay và nghĩ, mình lại làm hỏng chuyện rồi.
Nhưng ngay sau đó, Chu Thanh Ý nghe thấy tiếng bước chân đến gần mình.
Phó Chi Tề thấy em đè lên vật gì đó dưới gối nhưng không hỏi gì. Nếu Chu Thanh Ý không muốn anh thấy thì anh cũng sẽ làm như không biết.
Mà khi Chu Thanh Ý quay đầu lại, em thấy trong tay anh là bao và đồ bôi trơn.
Đến gần Chu Thanh Ý, Phó Chi Tề vuốt tóc em từ đỉnh xuống mái tóc dài, anh bảo: “Đừng khóc.”
Giọng điệu có hơi bất đắc dĩ.
Chu Thanh Ý đáp: “Em hông có khóc.”
Phó Chi Tề ừ một tiếng rồi bắt đầu hôn môi em.
Chờ đến khi anh cởϊ qυầи Chu Thanh Ý ra mới phát hiện chẳng cần bôi trơn gì cả.
Nhưng Phó Chi Tề vẫn đưa tay vào thử trước một chút.
Mặt Chu Thanh Ý đỏ lựng, động thịt không kiềm được mà co rút.
“Đừng cắn chặt vậy.” Anh nói: “Không sao đâu em.”
Rút thắt lưng ra, anh đưa bao cho Chu Thanh Ý và nói: “Giúp tôi.”
Em đeo bao rất chậm. Lúc đến gần dương v*t của Phó Chi Tề, tay em còn run run.
“Em sợ à?” Phó Chi Tề hỏi.
“Em không biết nữa…” Chu Thanh Ý cắn môi: “Chắc là được ạ.”
Đợi Chu Thanh Ý đeo bao xong rồi tách chân em ra, Phó Chi Tề thì thầm vào lỗ tai em: “Sợ cũng vô dụng thôi.”
Tôi đã cho em cơ hội rồi.
Anh vừa chầm chậm vừa kiên định tiến vào Chu Thanh Ý. Dù bên dưới em đã ướt từ lâu nhưng đây vẫn là lần đầu bị người khác đi vào. Chu Thanh Ý có cảm giác như mình bị kéo căng. Hơi đau nhưng nhiều hơn cả là sự tê dại, khiến lưng em ngứa ngáy.
Phó Chi Tề nhịn đến trán nổi cả gân xanh, động thịt của Chu Thanh Ý đang hút chặt anh. Mà em cũng chẳng chịu nằm yên, còn kéo tay anh rồi mở to đôi mắt mơ mơ màng màng và bảo em có thể mà.
Chịu đựng đến khi cả cây đều đi vào hết, anh để Chu Thanh Ý thích ứng hai giây rồi bắt đầu mạnh mẽ cᏂị©Ꮒ em.
Từ đầu đến giờ, Chu Thanh Ý vẫn luôn cố nhịn. Song tới đây em chẳng tài nào chịu được nữa, bắt đầu kêu khóc và rêи ɾỉ.
Tiếng va chạm vang vọng khắp phòng làm tai Chu Thanh Ý cũng đỏ rực, cả người em như muốn tan thành nước.
Ban đầu, Phó Chi Tề còn nhớ em vẫn đang trong kỳ động dục, cơ thể rất nhạy cảm nên mình phải dịu dàng một chút. Thế nhưng Chu Thanh Ý khiến anh chẳng thể kiềm chế được nữa. Rút cả cây ra rồi đâm mạnh vào, không hề có chút thương tiếc nào. Chu Thanh Ý không nhịn được mà cong eo lên, hạ eo xuống và mở rộng chân với Phó Chi Tề.
Đè Chu Thanh Ý xuống mà rút ra cắm vào, anh cᏂị©Ꮒ quá mạnh khiến gậy th*t đâm thẳng vào khoang sinh sản. Em khóc lóc rồi nắm lấy tay Phó Chi Tề như muốn từ chối. Nhưng cũng chả có sức lực gì, chỉ giống như nắm một chút mà thôi.
Khoang sinh sản nhỏ hẹp của em bị đâm mãnh liệt khiến bên trong càng ướŧ áŧ, ấm áp, vừa co vừa mυ'ŧ máp. Nó chảy nhiều nước như muốn dụ dỗ đối phương vào sâu hơn nữa.
Phó Chi Tề cúi đầu, cắn môi Chu Thanh Ý và liếʍ láp liên tục. Sau đó anh rời đi một chút.
Khoang sinh sản của Chu Thanh Ý như có sinh mệnh. Nó bỗng co rút như chẳng thể chờ đợi được hôn liếʍ dương v*t Phó Chi Tề thêm một giây phút nào.
Thứ kia của Phó Chi Tề lại cứng hơn, anh hoàn toàn rút khỏi khoang sinh sản làm một ít chất lỏng trắng đυ.c chạy xuống chân Chu Thanh Ý. Em ướt đến rối tinh rối mù.
Anh mạnh mẽ đâm vào tiếp. Chất lỏng dính ngoài cửa động bị anh đâm đến nổi bọt, phát ra âm thanh ướŧ áŧ, dâʍ đãиɠ.
Chu Thanh Ý bị cᏂị©Ꮒ đến chẳng thốt nên lời. Em chỉ có thể thút thít đứt quãng gọi “Chi Tề ơi”. Cây thịt trong người em lại to hơn một vòng khiến Chu Thanh Ý sợ mà khóc lóc bảo: “Quá lớn.”
Cắn vành tai em, Phó Chi Tề liếʍ nhẹ và ép em phải trả lời: “Em muốn tôi đi ra không?”
Song động tác bên dưới vẫn kịch liệt như trước.
Chu Thanh Ý bị cᏂị©Ꮒ đến mê mang, hai mắt mơ màng. Em chẳng nói được gì hoàn chỉnh, chỉ có thể dùng giọng mũi ngọt ngào thốt lên những âm tiết vô nghĩa.
Phó Chi Tề lại hỏi lần nữa.
Nén sự ngượng ngùng xuống, Chu Thanh Ý kẹp chặt eo Phó Chi Tề, nhỏ giọng đáp: “Hông muốn đâu.”
Chân em liên tục run rẩy, mềm nhũn nhưng hành động đó lại giống như một lời mời gọi phóng đãng.
Hình như Phó Chi Tề khẽ cười một tiếng. Anh nắm lấy eo Chu Thanh Ý, tiếp tục đè em ra cᏂị©Ꮒ.
Sau đó còn hỏi: “Em không muốn cái gì hả?”
“Đừng, đừng đi ra… A…”
Không nhịn được nữa, Phó Chi Tề lật người Chu Thanh Ý. gậy th*t còn chưa rút khỏi cơ thể em thay đổi góc độ theo động tác đó. Chẳng biết nó đè vào chỗ nào mà khiến hông Chu Thanh Ý tê dại vô cùng. Em không quỳ nổi nữa. Cả người dựa vào đôi tay Phó Chi Tề đang nắm chặt eo mình của Phó Chi Tề thì mới không ngã xuống.
Chu Thanh Ý cảm nhận được anh đang hôn lấy tuyến thể của mình. Phó Chi Tề liếʍ láp phần da ửng hồng hơi sưng lên. Răng anh khẽ cọ vào gáy nhưng không cắn xuống.
Cả cơ thể run lẩy bẩy, bản tính của Omega khiến em thấy sợ. Bên tai như có ngàn tiếng nổ vang lên, máu như bị thiêu đốt, từng tấc da tấc thịt bị Phó Chi Tề chạm vào đều nhạy cảm đến mức phát đau. Song Chu Thanh Ý vẫn quỳ ở đó, chẳng nhúc nhích gì. Em để lộ gáy như con cừu non sẵn sàng bị ăn thịt.
Răng của Alpha phía sau hơi cắn xuống. Mùi hạnh nhân ngọt ngào lập tức trào ra tựa trái chín đang đợi hái.
Vào giây phút cuối cùng ấy, Phó Chi Tề há miệng cắn mạnh vào tuyến thể rồi bắn bên trong em.
Bọn họ đã làm tổng cộng ba lần.