Chương 864:
Cảm nhận được sự ớn lạnh trong giọng nói của Joseph, George tái mặt sợ hãi: “Thầy… thầy, trước mặt thầy em chẳng là gì cả. Sao em có thể không để thầy vào trong mắt chứ?”
Trên sân khấu của ngành công nghiệp quần áo thế giới, Joseph là số hai không ai dám là người đầu tiên.
“Có chuyện gì vậy?” Nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của George, Triệu Tín, Tôn Tường và những người khác trông cứng đờ.
Không ai ngờ rằng George đường đường là nhà thiết kế trang phục đẳng cấp thế giới lại trông rất kinh hãi và kính trọng.
dJoseph lạnh lùng khit mũi: “Tôi nói cho George cậu biết, điện… không! Cậu Dương vừa nãy không phải người mà cậu có thể nghỉ ngờ. Cho dù thầy đứng trước mặt cậu Dương cũng phải tôn trọng có thừa. Nếu hôm nay cậu không làm cậu Dương nguôi giận, không chỉ phải chịu hậu quả không thể lăn lộn trong giới này mà còn phải trả giá bằng cả tính mạng, hiểu chưa?”
“Ừng ực!” Nghe thấy lời này, George không kìm được nuốt .
nước, chân ông ta mềm nhữn suýt quỳ trên mặt đất.
Phải trả giá bằng cả tính mạng?
Hơn nữa, những lời này còn là do thầy của ông ta nói ra, điều này đã thể hiện đầy đủ thân phận và địa vị của Dương Tiêu không gì sánh kịp.
“Thầy… thầy, em biết nên làm như thế nào!” Giọng điệu George run rẫy.
oseph đáp lại, George đâu dám do dự, lập tức trả lại điện thoại cho Dương Tiêu một cách kính cần.
Dương Tiêu nghe điện thoại nói với Joseph: “Không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp máy trước, đợi khi nào rảnh tôi sẽ sang châu Âu uống rượu với ông, nhớ may giúp tôi mắy bộ đồ lót nhé!”
“Vâng, điện hạ!” Joseph cung kính nói.
Sau khi cúp điện thoại, chỉ thấy George nhìn Dương Tiêu với ánh mắt quay ngoắt 360 độ, vẻ mặt không chỉ tràn đầy vẻ kinh ngạc mà còn tràn đầy sợ hãi.
Triệu Tín vội vàng bước tới hỏi: “Bậc thầy George, tình huống thế nào?”
George trực tiếp phớt lờ Triệu Tín, sắc mặt nghiêm nghị bước tới chỗ Dương Tiêu.
Ngay khi một nhóm người cho rằng George nổi cơn lửa giận với Dương Tiêu thì đột nhiên George quỳ xuống trước mặt Dương Tiêu, run rẩy nói: “Cậu… cậu Dương, xin hãy tha thứ cho sự thiếu hiểu biết của tôi!”
Cái gì!!!
Mọi người nhìn chằm chằm vào bậc thầy George lại thực sự quỳ xuống trước mặt Dương Tiêu, tất cả mọi người ở hiện trường đều trồ mắt ra.
Trong một cửa hàng nhỏ cổ kính trên một con phó cổ kính ở đâu đó ở châu Âu, sau khi trò chuyện với Dương Tiêu xong, Joseph đã khua tay múa chân đầy phấn khích.
“Tom, hôm nay em để công việc của em sang một bên, qua đây phụ thầy!” Joseph để điện thoại di động xuống hô lên.
Tom, học trò thân truyền của nhà thiết kế thời trang đẳng cấp thế giới, đã rất ngạc nhiên: “Gì ạ? Thầy, bộ quần áo chúng ta đã thỏa thuận với nhà vua Ả Rập Xê Út hôm nay sẽ hoàn thành!”
“Ông già này bảo để sang một bên thì để đi, còn có gì quan trọng hơn là làm đồ lót cho điện hạ?” Joseph tức giận nói.
“Điện hạ? Điện hạ muốn làm đồ lót sao? Quá tốt rồi, thầy, em lập tức qua giúp thầy một tay!” Tom nghe xong, cả người kích động như uống phải thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Có vẻ như so với đồ lót của Dương Tiêu thì quần áo đặt làm riêng của nhà vua Ả Rập Xê Út chẳng bằng cả cái rấm.