Hổ Tế

Chương 666

Chương 666:

Lần này, Dương Tiêu cuối cùng cũng có thể công khai ôm Đường Mộc Tuyết ngủ, Đường Mộc Tuyết ngủ đặc biệt yên bình trong vòng tay của Đường Tiêu.

Ngày hôm sau!

Sắc trời dần hửng sáng, Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết lần lượt tỉnh dậy.

Dương Tiêu nhẹ nhàng hỏi: “Mộc Tuyết, có đói không?

Chúng ta đi ra ngoài ăn chút gì đi!”

“Vâng! Ăn xong chúng ta trở về thành phố Trung Nguyên nhé!” Đường Mộc Tuyết đề nghị.

Dương Tiêu không từ chối: “Ừ, lát nữa anh gọi cho Trần Khải dặn dò xong rồi chúng ta đi.”

Bây giò, kỳ kinh nguyệt của Đường Mộc Tuyết đang đến, cần nghỉ ngơi nhiều hơn, cũng không có tâm trạng ra ngoài chơi.

Đối với Đường Mộc Tuyết, chỉ cần Dương Tiêu ở bên cạnh cô, đó là điều lãng mạn hơn bắt cứ nơi nào khác.

Sau khi ăn xong bữa sáng bổ dưỡng, Dương Tiêu gọi điện nói với Trần Khải một tiếng, sau đó nhanh chóng quay lại thành phố Trung Nguyên với Đường Mộc Tuyết.

Đột nhiên, dòng chính của nhà họ Đường không có người đứng đầu, cả đám đều ngắn ra.

Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết trở về thành phó Trung Nguyên trước thời hạn, Đường Hạo và Đường Dĩnh mắt tích, bọn họ giống như ruồi không đầu, hoàn toàn mắt đi xương sống.

Dương Tiêu lái xe rất nhanh trở về khu biệt thự bên hồ Nhạn Minh.

“Mộc Tuyết, sao con lại về sớm vậy? Không phải là đi du lịch nhóm sao?” Triệu Cầm kinh ngạc hỏi khi thấy Đường Mộc Tuyết đã về.

Đường Mộc Tuyết có chút mệt mỏi nói: “Quá mệt, cho nên con về sớm!”

“Mộc Tuyết, hai người đây là?” Đường Kiến Quốc đang đọc báo, nhận thầy rằng Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết đã nắm tay trở lại.

Ông ta cau mày, năm năm rồi ông ta chưa từng thấy Đường Mộc Tuyết chủ động nắm tay Dương Tiêu.

Hơn nữa, nhìn từ thái độ của con gái, hiển nhiên con gái mình không phản kháng, chẳng lẽ hai người lại làm hòa như trước?

Triệu Cầm cũng chú ý tới điều này, trên mặt bà ta bỗng nhiên tức giận nói: “Mộc Tuyết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Mẹ nói cho con biết, nhà chúng ta tuyệt đối không cho phép có đàn ông nɠɵạı ŧìиɧ, chẳng lẽ con quên chuyện thằng phế vật này đến Xuân Thượng Nhân Gian rồi sao?”

“Mẹ, lần trước là hiểu lầm, chúng ta đều hiểu lầm Dương Tiêu!” Đường Mộc Tuyết nghiêm nghị nói.

Triệu Cầm sững sờ: “Hiểu lầm? Cái rắm! Sao có thể là hiểu lầm? Mộc Tuyết, mẹ nói cho con biết, miệng đàn ông toàn những lời lừa gạt. Con không được tin thằng phé vật này. Lần trước mẹ còn bị con bồ của cậu ta tát một cái vào mặt, con đã quên những điều này rồi sao?”

“Mẹ! Thật sự là hiểu lầm.” Đường Mộc Tuyết căng da đầu.

“Hiểu lầm? Mẹ không tin là hiểu lầm!” Triệu Cầm lập tức đi vào phòng bếp lấy cây cán, trừng mắt nhìn Dương Tiêu: “Dương Tiêu, kẻ bỏ đi nhà cậu, nói, rốt cuộc cậu đã nói gì với Mộc Tuyết? Có phải cậu đã làm ra chuyện gì đáng xáu hồ với Mộc Tuyết hay không?”

“Mẹ! Mẹ đang nói nhảm gì vậy? Con là vợ của anh ấy, anh ấy có thể đối xử với con như thế nào đều được, hơn nữa Dương Tiêu thật ra là…” Đường Mộc Tuyết chuẩn bị làm lộ thân phận của Dương Tiêu.

Đường Mộc Tuyết ngậm miệng ngay khi sắp nói ra thân phận của Dương Tiêu, cô không thể dễ dàng nói rằng Dương Tiêu đã từng là lưỡi dao sắc bén của đất nước.

Mẹ cô là người miệng rộng, yêu thích hư vinh đến cực độ.