Hổ Tế

Chương 374

Chương 374

Đường Dĩnh hận thù nhìn chằm chằm về phía Dương Tiêu: “Vừa rồi anh đánh tôi một cái tát, lát nữa đây tôi nhất định phải đòi lại gắp mười lần, tôi muốn anh phải nhận lầy mười, một trăm cái tát, tôi muốn đem mặt anh đánh đến mức sưng đỏ, tôi muốn đem mặt anh đánh tan nát!”

“Dĩnh Dĩnh, em nói như vậy cũng quá dễ dàng cho hắn quá rồi, nhìn xem lát nữa anh sẽ thu thập hắn ta như thế nào!” Đường Hạo trong đầu lúc này đã suy nghĩ ra được hơn trăm ngàn cách sỉ nhục Dương Tiêu.

Người thanh niên tóc vàng mắt xanh Jereh cũng khinh thường nói: “Đồ mọi rợ! Không phải rất biết đánh nhau sao? Đợi lát nữa cho anh ta diện kiến thân thủ của các dũng sĩ châu Âu chung tôi!”

Lần này du lịch đến Thiên Phủ Chi Quốc, Jereh mang theo hơn hai mươi vệ sỹ, người nào cũng là cao thủ cấp cao trong nội bộ khu vực châu Âu.

Không chút khách khí mà nói, đám vệ sĩ này của hắn tùy.

tiện lấy ra một người cũng đều có dũng khí ngàn vạn người không ai ngăn cản được, toàn bộ đều là cao thủ lầy một địch mười.

Mặc dù Dương Tiêu có thể đánh nhau, nhưng lần này hắn mang theo toàn bộ hơn hai mươi vệ sỹ, chính là muốn chơi lớn một phen, giống như Dương Tiêu đứng trước đám tráng sĩ châu Âu này không đáng nhắc đến.

Đám vệ sĩ của Jereh này toàn bộ đều là tinh anh được lựa chọn, có rất nhiều người đã từng gϊếŧ người, thấy qua máu.

May mắn cửa số chắn gió chất lượng không tệ, nếu không sớm đã bị gậy đánh bóng của Đường Hạo đánh tan nát.

Có hơn hai mươi vệ sĩ của Jereh làm hậu thuẫn, Đường Hạo đường hoàng không chút khϊếp sợ, hắn lại lần nữa dùng gậy đánh bóng đập lên cửa kính chắn gió của chiếc.

xe Maserati nói: “Dương Tiêu, anh chính là thứ đồ không có tiền đồ, cho rằng trốn trong xe liền có thể bình an vô sự hay sao?”

Bạch bạch!

Tiếp theo sau đó, một đám vệ sĩ châu Âu trong tay đều cầm theo gậy đánh bóng chắc chắn tiến lên về phía trước.

Giống như chỉ cần Dương Tiêu không bước ra, bọn họ liền đem xe đập tan nát, sau đó lôi người ra khỏi xe.

Lạch cạch!

Cửa xe bật mở, Dương Tiêu sắc mặt thâm trầm bước ra.

Nhìn thấy Dương Tiêu vừa bước xuống xe, Đường Hạo bắt giác lùi lại vài bước, chính là sợ Dương Tiêu lại tóm lấy hắn đánh cho một trận.

“Tôi còn cho rằng anh sẽ như rùa rút đầu trốn trong xe không bước ra ngoài chứ!” trên mặt Đường Dĩnh đầy sự thù hận nói.

Từ nhỏ đến lớn, cô được nuôi lớn trong sự bảo bọc của Đường Gia, Đường lão thái thái là bà nội ruột của cô, Đường Gia có ai mà không phải nhìn sắc mặt cô để làm việc.

Cũng vì Dương Tiêu, khiến cho người bạn trai Đông Hải cô quen bỏ cô mà chạy.

Hôm nay, bản thân cô đến để sỉ nhục Đường Mộc Tuyết, ngược lại còn bị tên phế vật này đánh cho một cái tát, đừng nhắc đến trong lòng Đường Dĩnh có bao nhiêu phẫn nộ, giây phút này suy nghĩ muốn gϊếŧ chết Dương Tiêu cũng đã có rồi.

Jereh bắt tay ngang cổ Đường Dĩnh, châm chọc nói: “Dĩnh Dĩnh, lát nữa em cứ xem thử anh đây làm thế nào để sỉ nhục tên lỗ mãng này, néu xảy ra chuyện gì đã có anh chịu trách nhiệm!”

Tại khu vực nước Anh kia, chỉ dựa vào thủ đoạn của gia tộc Chris, gϊếŧ chết một con người với việc gϊếŧ chết một con chó, cũng không có gì khác biệt.

Dù cho lát nữa đây Dương Tiêu bị đánh chết, cũng không phải là chuyện gì quá lớn.

Hắn là người châu Âu, phía sau có gia tộc Chris hùng mạnh, dù cho cảnh sát có đến đây cũng không thể làm gì được hắn.

Hắn có hộ chiếu, có thẻ xanh, đến lúc đó cùng lắm chỉ cần gọi điện thoại cho gia tộc liền có thể tại ngoại.

Vừa rồi Dương Tiêu khiến hắn khϊếp sợ, điều này khiến Jereh vô cùng không thoải mái.

Bản thân là dòng chính của gia tộc tài phiệt châu Âu, Jereh đi đến đâu cũng như sao quanh trăng sáng, vô cùng chói mắt. Hành vi vừa rồi của Dương Tiêu quả thật đã chọc giận đến hắn.

Dương Tiêu nhìn sang ba người Jereh, Đường Hạo cùng Đường Dĩnh nói: “Xem ra các người nều không tìm tôi gây chuyện thì không thoải mái rồi, nói đi, các người muốn như thế nào?”

Nội tâm Dương Tiêu lúc này vô cùng căm phẫn, hắn hôm nay nhất định phải cho Đường Hạo, Đường Dĩnh chút sắc mặt mới được.

Lão hỗ không phát uy, thì các người xem như mèo Hello Kitty hay sao?

Phải biết rằng, lùi một bước trời cao đất rộng, lùi hai bước thì chân đạp xuống biển rời.

Nhẫn nhịn thích hợp có thể giải quyết mâu thuẫn, nhưng kết cục của việc không ngừng ép mình cầu toàn chỉ giành lấy được sự được voi đòi tiên của đối phương mà thôi, tạo cơ hội cho đối phương hung hăng đạp mình xuống dưới chân.

Nếu đã như vậy, không bằng tự mình vùng lên phản kháng, dù cho lưỡng bại câu thương cũng còn hơn anh thắng tôi bại, cùng lắm thì cá chết rách lưới, cũng phải cho đối phương biết bản thân không phải là kẻ yếu hèn.