Chương 361
Vậy mà hiện tại tên phế vật này lại thừa nhận bản thân đã bỏ ra số tiền hơn hai trăm triệu nhân dân tệ để xây nên căn biệt thự cao cấp như thế này, lời này nói ra ai có thể tin được chứ!
Cả gia tộc to lớn từ trên xuống dưới ở Đường Gia ai mà không biết Dương Tiêu là kẻ vô dụng trong năm năm nay, tùy tiện đánh mắng, không chút ý chí tiền thủ nào.
Trước đây bọn họ tùy tiện mắng nhiếc Dương Tiêu một câu, Dương Tiêu cũng không dám cãi lại, chỉ là những ngày gần đây tên phế vật Dương Tiêu này giống như đổi thành một người hoàn toàn khác vậy.
Chỉ đáng tiếc, dù có thay đổi như thế nào đi chăng nữa thì bản chất vẫn mãi là một tên phế vật mà thôi, điểm này trong lòng của mọi người sẽ không có cách nào thay đổi được.
Đường Hạo ôm bụng cười lớn: “Dương Tiêu, mẹ nó muốn chọc cười chết tôi hay sao? Anh mua căn biệt thự này?
Anh nằm mơ mua căn biệt thự này hay sao? Tên vô dụng phế vật nổi danh khắp thành phố Trung Nguyên vậy mà lại mua được cả căn biệt thự. Ôi mẹ của tôi ơi, sợ vãi cả ra quần!”
“Đúng vậy, đúng vậy! Dương Tiêu, anh muốn chọc cười chết chúng tôi hay sao?”
“Câu chuyện cười này đủ để tôi cười trong một năm rồi đấy; Dương Tiêu, là Lương Tịnh Như cho anh dũng khí năng nói bậy bạ không chút cố ky nào hay sao?”
Tất cả mọi người Đường Gia nhìn Dương Tiêu giống như nhìn mà trò đùa không hơn không kém, giống như phế vật vô dụng mãi mãi chính là phê vật, dù cho cá mặn có trở người đi chăng nữa thì vĩnh viễn cũng chỉ là cá mặn.
Đường Mộc Tuyết gấp gáp giải thích: “Không sai, hòn đảo nhỏ này quả thật là do Dương Tiêu mua lại, những gì anh ấy nói đều là sự thật.”
Đối với những lời này của Đường Mộc Tuyết, tất cả mọi người đều khịt mũi khinh thường, có đánh chết thì bọn họ cũng không tin được căn biệt thự này là do Dương Tiêu hoàn thành.
Đường Hạo cười châm chọc nói: “Đường Mộc Tuyết, cô cũng đừng tự ức hϊếp người khác quá, cô nếu như nói rằng bản thân mình hầu hạ Lý Minh Hiên thoải mái, sau đó được hắn ta tặng lại cho căn biệt thự này, chuyện này tôi còn có thể tin tưởng được, nhưng cô nói căn biệt thự này do tên phế vật này mua lại, cho dù cô có gϊếŧ chết tôi thì cũng không cách nào tin tưởng được!”
“Đúng vậy, đúng vậy!” một đám người dòng chính Đường Gia liên tục gật đầu.
Khuôn mặt già nua của Đường lão thái thái tràn ngập sự khinh thường, Dương Tiêu ở rễ năm năm nay, đã biến Đường Gia trở thành trò cười sau bữa ăn của tất cả mọi người ở thành phố Trung Nguyên này, bà tuyệt đối không tin những lời Đường Mộc Tuyết nói.
Căn biệt thự này nhất định là do. Đường Mộc Tuyết sau khi hầu hạ Lý Minh Hiên sảng khoái, sau đó hắn ta mới đem căn biệt thự này giao cho Đường Mộc Tuyết.
Hiện tại Đường Mộc Tuyết vì thể diện của mình kiên quyết không thừa nhận căn biệt thự này là do Lý Minh Hiên tặng mình, vậy thì bà sẽ năm bắt cơ hội tốt này đường đường chính chính dọn vào ở bên trong.
Dương Tiêu lắc đầu ngao ngán, nhìn từng khuôn mặt xấu xí của đám người Đường Gia chỉ khiến hắn cảm thấy kinh tởm vô cùng.
Đường lão thái thái lại một lần nữa nhắn mạnh: “Lão thân mệt rồi, các người nhanh chóng rời khỏi đây!”
Bà hiện tại vô cùng nôn nóng hưởng thụ những tiện ích của căn biệt thự ven hồ này, căn bản không muốn nhìn thấy một nhà Đường Mộc Tuyết.
Đường Mộc Tuyết lòng dạ gấp như lửa đốt, ba mẹ nhất định là không cách nào hi vọng được rồi, cô chỉ có thể quay sang cầu cứu Dương Tiêu.
Dương Tiêu nhìn Đường lão thái thái không biết xáu hỏ, trầm giọng nói: “Bà nội, căn biệt thự này là do cháu tốn không ít thời gian mới có thể hoàn thành được, trên sổ nhà đất cũng đã viết tên của Mộc Tuyết, dù cho nói như thế nào, căn biệt thự này cũng không đến phiên bà vào ở đâu?”
Đường lão thái thái sắc mặt không vui nhìn Dương Tiêu, nhìn ngang nhìn dọc cũng không thầy vừa mắt.
“Dương Tiêu, tôi hiện tại ra lệnh cho cậu lập tức cút ra khỏi đây!” Đường lão thái thái tức giận nói.
Chỉ là một tên phế vật nhỏ bé vậy mà lại dùng giọng nói tức giận như vậy để nói chuyện với bà, thật sự không biết tôn ti trật tự.
Đối diện với Đường lão thái thái không biết xáu hổ, Dương Tiêu cũng không muốn để chút mặt mũi nào lại cho bà.
“Bà nội, vừa rồi là cháu để lại chút mặt mũi cho bà, mong bà cũng đừng cậy già mà lên mặt, nếu như còn không nhanh chân rời khỏi đây, có tin cháu hiện tại gọi điện thoại cho đội bảo vệ sau đó tống cổ tất cả các người ra khỏi đây hay không?”
Tống cổ tất cả mọi người ra ngoài?
Đường lão thái thái nổi giận phừng phừng, không tin tưởng được mà nhìn Dương Tiêu, bà không tin được tên phé vật Dương Tiêu vậy mà lại đối đầu với bà.
“Cậu dám!” đôi mắt Đôi mắt già nua của Đường lão thái thái hừng hực phẫn nộ.
Nếu như ánh mắt có thể gϊếŧ người, e rằng Dương Tiêu sớm đã bị phanh thây trăm ngàn lần.
Dương Tiêu lấy ra chiếc điện thoại cũ kĩ lạnh giọng nói: “Các người có thể thử xem tôi có dám hay không!”
Lương thiện là mỹ đức, im lặng là hoàng kim!
Dương Tiêu cũng muốn khiêm tốn, nhưng tình huống trước mắt không cho phép hắn làm như vậy!