Hổ Tế

Chương 270

CHƯƠNG 270

Đôi mắt xinh đẹp của Cung Linh Nhi có chút thất lạc, cô như thế nào cũng không ngờ được Dương Tiêu vậy mà lại nói rằng bản thân hắn có thể đàn ra được linh hồn cùng tinh túy của bản hòa tấu Song of Herding Sheep. Giờ phút này, Cung Linh Nhi thật sự cảm thấy tuyệt vọng rồi, Dương Tiêu người đàn ông này chính là cố ý muốn chống đối với cô đúng không? Không lẽ anh ta không nhận thấy Lưu Sướиɠ chính là chuẩn bị giáo huấn hắn vài câu sau đó bỏ qua chuyện này hay sao?

Cung Linh Nhi cố nhịn nội thương nói: “Van xin anh đó vị đại ca này, anh có thể đừng bốc phét được không? Mau nhanh chóng xin lỗi Lưu gia gia đi!”

“Những lời tôi nói đều vô cùng nghiêm túc!” Dương Tiêu nhìn sang Cung Linh Nhi nói.

Khi nhìn thấy dáng vẻ kiên định chắc chắn của Dương Tiêu, cả người Cung Linh Nhi gần như sụp đồ.

Vị đại ca này, anh có thể đừng chém gió bốc phét được không?

Trong mắt Cung Linh Nhi, những lời vừa rồi của Dương Tiêu chính là đang cố ý bốc phét huênh hoang. Dù sao, đến Lưu Sướиɠ cũng không cách nào đàn ra được linh hồn của bản hòa tấu Song of Herding Sheep, đến cả bản thân cô cũng không đàn ra được ba phần ý nghĩa trong đó, vậy thì cũng đừng nhắc đến Dương Tiêu.

Trong ấn tượng của Cung Linh Nhi, Dương Tiêu chính là chỉ biết chơi ngọc tiêu, còn đối với đàn piano thì một chút cũng không nắm rõ.

_ Nhìn thây Dương Tiêu đến hiện tại vẫn chưa nhận ra được bản thân đã làm sai, râu của Lưu Sướиɠ tức đến mức muốn lật ngược lên: “Được được được, người trẻ tuổi; lão phu phải xem thử cậu có thật sự có đủ khả năng để đàn ra linh hồn của bản hòa tấu Song of Herding Sheep hay không; lão phu nói cho cậu biết, nếu như hôm nay cậu thật sự có thể diễn tấu ra tinh túy của bản hòa tâu này, thì lão phu sẽ quỳ xuống bái cậu làm thầy!”

Bản hòa tấu Song of Herding Sheep chỉ được lưu truyền một đoạn trên mạng, các nghệ sĩ chơi đàn cầm trên thế giới đã từng thử diễn tấu qua nhưng gần như chỉ có thể đàn ra được bảy tám phần tinh túy. Hơn nữa độ khó của bản hòa tấu Song of Herding Sheep này không hề thua kém bản hòa tấu Frédéric Chopin; điều quan trọng nhất chính là bọn họ không hề có nhạc phổ hoàn chỉnh, bên trong có các điệu cung bậc không dễ dàng diễn tấu.

Trừng mắt nhìn Dương Tiêu, đã không có ít người chơi Dương Cầm lửa giận phừng phừng.

“Hắn ta có thể đàn ra linh hồn của bản hòa tấu Song of Herding Sheep hay sao? Bốc phét cái gì chứ? Tôi xem tên tiểu tử này vẫn chưa tỉnh ngủ đâu! Nhường đường một chút, tôi có bệnh nhiễm trùng nướ© ŧıểυ, đề tôi “tưới” cho hắn tỉnh ral “Tôi cũng có, thêm tôi vào!”

Một đám người xung quanh không cách nào tiếp tục nhường nhịn Dương Tiêu, bọn họ đều là những người chơi đàn piano, có ai mà không biết được rằng bản hòa tấu Song of Herding Ÿ Sheep rốt cuộc có bao nhiêu khó biểu diễn chứ!

“Tiêu rồi, tiêu rồi! Lưu gia gia thật sự tức giận rồi!” Cung Linh Nhi hoang mang không biết nên làm như thế nào.

Cô chính là biết Lưu Sướиɠ chính là một ông lão cố chấp, néu như Dương Tiêu thật sự không lấy ra được chút bản lĩnh nào, e rằng hôm nay sẽ không đơn giản mà kết thúc được đâu!

Dương Tiêu nhìn Lưu Sướиɠ gật đầu, đơn giản mà trả lời ông một chữ: “Được!”

Nghe câu trả lời này một đám người ở hiện trường đều khịt mũi khinh thường.

Có một người nói rằng: “Nhường đường cho tên tiểu tử này, nếu như tên tiểu tử này thật sự bốc phét, đợi lát nữa tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho hắn, dám ở trước mặt Lưu đại sư giả thần giả quỷ, chuyện này quả thật không thể tha thứ được!”

Tất cả khán giả có mặt nhanh chóng nhường một con đường cho Dương Tiêu, để hắn có thể thuận tiện bước lên sân khấu.

Dương Tiêu khuôn mặt không chút cảm xúc, chậm rãi bước lên sân khấu, đến trước mặt cây đàn piano liền từ từ ngồi xuống.

“Hừ!” nhìn Dương Tiêu lúc này ngồi trước đàn piano, ánh mắt Lãng Lãng xẹt qua một tia nham hiểm. Hắn dù sao cũng là nghệ sĩ đánh đàn piano nồi bật nhất trong lớp nghệ sĩ trẻ trong nước, hắn chính là không tin kỹ năng đánh đàn của Dương Tiêu có thể lợi hại hơn với hắn.

“Lão phu hôm nay nhất định phải xem thử tên nhóc nhà cậu có thể mang đến cho tôi kinh hï hay không!” Lưu Sướиɠ cả khuôn mặt lạnh lùng ngước nhìn Dương Tiêu lúc này đang đứng trên sân khấu.

Năm năm nay chưa từng một lần chơi piano, Dương Tiêu có chút xa lạ bỡ ngỡ, hắn đơn giản chạm nhẹ lên từng phím đàn piano.

“Giả thần giả quỷ!” nhìn Dương Tiêu lúc này, không ít người khinh thường nói.

Trong mắt tất cả những khán giả lúc này, hôm nay Dương Tiêu chính là đang lừa thần giả quỷ, hắn ta căn bản không có chút bản lĩnh nào.

Thở dài một hơi, Dương Tiêu tự lầm bẩm: “Ảnh Huyên, em hiện tại đang ở nơi nào? Tại sao năm đó bọn anh dù quay lại trận chiến cũng không tìm thấy tung tích của eml”

Nhìn chiếc đàn piano trước mặt, trong tâm trí Dương Tiêu không ngừng hiện lên từng ký ức trước đây. Hắn từ đầu đến cuối đều không tin rằng Lăng Ảnh Huyên thật sự đã chết, dù sao vào năm năm trước khi bọn họ lần nữa truy tìm trên chiến trường lâu như vậy nhưng cũng không phát hiện ra được một chút dấu vết nào của cô.

“Tiểu từ, cậu còn đang rề rà gì đó? Có được hay không? Nếu không được thì nhanh chóng cút xuống đây, đừng ở trên đó làm chuyện mắt mặt!” Một người khinh thường hét lên.

Cung Linh Nhi gấp gáp nắm chặt góc áo, nếu như khả năng của Dương Tiêu không thể làm chắn động bốn phương, vậy thì lát nữa chính là làm khó cho cô rồi, cô chính là vô cùng rõ ràng tính cách cứng đầu của Lưu Sướиɠ Lưu lão đầu.

Tỉng Ting Ting Tang Tang!

Dương Tiêu khép hờ đôi mắt, hai bàn tay không ngừng bay lượn trên phím đàn.