CHƯƠNG 15
Trong khoảnh khắc ây, ánh mắt Lưu Hạo Nhiên và Triệu Mộng Lan hai người bọn họ khi nhìn Dương Tiêu giống như nhìn thấy ma quỷ.
Đặc biệt là Lưu Hạo Nhiên, hắn ta giống như đồng thời phải chịu hơn cả ngàn vạn cú đả kích, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng, vôn dĩ vân còn sót lại một tia tự tin, hiện tại cũng vụt tan biên.
“Ông…ông chủ? Anh vậy mà lại gọi hắn là ông chủ?” Lưu Hạo Nhiên không thể tin được mà nhìn nhân viên phục vụ.
“Đúng vậy, có phải anh đã nhầm lẫn với người khác rồi không?”
Triệu Mộng Lan biểu cảm như sét đánh, không thể tin được mà hỏi lại nhân viên phục vụ trước mặt.
Nhân viên phục vụ này cũng vô cùng bối rối mà nhìn hai người bọn họ: “Có vấn đề gì sao? Các người cùng ông chủ chúng tôi đến đây dùng bữa, chẳng lẽ không biết thân phận của ngài ấy?”
“Làm sao có thể?” hai người Lưu Hạo Nhiên và Triệu Mộng Lan lại một lần nữa xác nhận với nhân viên phục vụ thân phận ông chủ khách sạn Empire của Dương Tiêu, trong lòng bọn họ không ngừng dâng lên từng trận sóng gió.
Nếu như Dương Tiêu là ông chủ phía sau khách sạn Empire, chẳng lẽ người thương nhân bí ẩn đã dùng năm trăm triệu để mua lại khách sạn Empire chính là Dương Tiêu?
Nhưng…tên Dương Tiêu này không phải là một tên phế vật sao?
Sụp đổ!
Ngay giây phút này, Lưu Hạo Nhiên mà Triệu Mộng Lan cực kỳ SUY SỤP.
Dương Tiêu chỉ là một tên phế vật, như thế nào lại trở thành ông chủ đứng phía sau của khách sạn Empire?
Đặc biệt nhất chính là Triệu Mộng Lan, nghĩ đến những lời mình vừa nói, nào là Dương Tiêu cả đời này cũng không có cơ hội đến đây, chớp mắt Dương Tiêu liền trở thành ông chủ của khách sạn năm sao Empire, sự cách biệt lớn như vậy khiến cho Triệu Mộng Lan vừa xấu hỗ vừa bối rối, hận không thể tìm một khe hở để nhét mình vào bên trong, che đậy đi sự bối rối của bản thân.
Nhìn hai kẻ đang ngây người trước mặt, đôi môi Dương Tiêu từ từ nhếch lên một nụ cười nhạt, hắn vốn dĩ muốn khiêm tốn ăn hết một bữa cơm này, nhưng hai người kia thật sự quá đáng đến mức không chấp nhận được.
Không thể nhịn được nữa, cũng không cần phải tiếp tục nhịn!
Đường Mộc Tuyết nhìn sang nhân viên phục vụ: “Anh chắc chắn Dương Tiêu chính là ông chủ của các người, ông chủ của khách sạn Empire?”
“Đúng vậy! Cùng dùng bữa với ông chủ chúng tôi, nhưng lại không biết thân phận của ngài ấy, ba người các người thật kỳ lạ!” Nhân viên phục vụ bối rồi nói.
Sau khi đã xác nhận kĩ càng, Đường Mộc Tuyết như nằm mơ giữa ban ngày, cô nhìn Dương Tiêu như nhìn thấy một quái vật.
› : Cùng Dương Tiêu bên nhau năm năm, hắn chưa từng cố gắng, như thế nào vừa xoay người liền trở thành ông chủ của khách sạn Empire?
Tuyệt đối không có khả năng!
Sau khi rời khỏi khách sạn Empire, Lưu Hạo Nhiên và Triệu Mộng Lan hồn bay phách lạc, giống như chịu một đả kích cực kì lớn, không cách nào khôi phục lại tâm trạng như bình thường.
Sau khi bước ra đến cổng khách sạn, Đường Mộc Tuyết kéo Dương Tiêu đến một góc nhỏ, nghiêm túc hỏi hắn: “ Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”
Đường Mộc Tuyết thông minh lanh lợi, giác quan thứ sáu nói cho cô biết, bên trong nhát định có một bí mật đang được ẩn giấu.
“Mộc Tuyết, nếu anh nói anh chính là ông chủ phía sau của khách sạn Empire, em có tin không?” Dương Tiêu chớp mắt nhìn cô nói.
Đường Mộc Tuyết mặt lạnh nói: “Chuyện đã đến nước này anh vẫn không nói thật sao? Anh có thể lừa được hai người bọn họ, nhưng anh không qua mắt được em đâu?”
Nhìn bộ dáng nghiêm túc của Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu có chút bất đắc dĩ, hắn biết trong thời gian năm năm nay, biểu hiện của mình vô cùng tầm thường, nếu như hắn nói cho Đường Mộc Tuyết biết thân phận thật sự của mình chính là chủ VU ƯỜNG nhân đời thứ hai của Long Môn, Đường Mộc Tuyết chắc chắn sẽ không tin tưởng những lời hắn nói.
Hơn nữa, hiện tại thực lực Dương Tiêu vẫn chưa đủ mạnh mẽ, chỉ cần tin tức được truyền ra ngoài không biết sẽ lại gây ra thêm một trận sóng gió như thế nào.
Nóng vội hấp tấp chỉ dễ làm hỏng chuyện!
Bản thân hiện tại vẫn chưa thể nói cho Đường Mộc Tuyết biết thân phận thật sự của mình, cho dù hắn muốn nói với Đường Mộc Tuyết ít nhất cũng phải chờ ba tháng sau, nếu không sẽ mang đến phiền phức lớn cho Đường Mộc Tuyết.
Cho bản thân thời gian ba tháng, chờ sau khi đã luyện thành tâm pháp chí cao của Long Môn, những phiền phức này sẽ được giải quyết sạch sẽ.
“Được rồi! Người mua lại khách sạn Empire là Lý Minh Hiên, anh lúc đó cùng Lý Minh Hiên đến đây, Lý Minh Hiên và anh vừa gặp như đã quen lâu, đặc biệt dặn dò tất cả các nhân viên của khách sạn nhìn thấy anh cũng như nhìn thấy ông chủ!”
Dương Tiêu chỉ có thể tùy tiện bịa đặt ra một lời nói dối vô hại.
Đường Mộc Tuyết lúc này mới gật đầu, cô căn bản không hề tin rằng Dương Tiêu chính là ông chủ phía sau của khách sạn.
Cùng lúc đó, Lưu Hạo Nhiên sắc mặt trắng bệch nhìn Triệu Mộng Lan: “Tình huống lúc nãy rốt cuộc là như thế nào?
Dương Tiêu không phải là một tên phế vật sao?”
“Em…em không biết!” Triệu Mộng Lan ánh mắt mờ mịt nhìn hắn.
Năm năm nay, Dương Tiêu chưa một lần thể hiện bản thân, so với phế vật còn tệ hơn, toàn ăn bám vào phụ nữ, hiện tại Dương Tiêu hắn đột nhiên trở thành ông chủ phía sau khách sạn Empire, điều này khiến cho Triệu Mộng Lan vô cùng kinh ngạc.
Lưu Hạo Nhiên suy nghĩ một lát rồi nói: “Có phải em họ của em vì mặt mũi mà đã mua chuộc nhân viên phục vụ không? Dương Tiêu thật ra chính là một tên nghèo kiết xác, những gì chúng ta thấy chỉ là một màn kịch mà hắn dựng lên?”
“Chuyện này vô cùng có khả năng, lòng tự ái của Mộc Tuyết rất lớn, có khi sự việc lúc nãy chính là như vậy!” Triệu Mộng Lan im lặng nói.
Nghe đến những lời của Triệu Mộng Lan, Lưu Hạo Nhiên cảm thấy mọi chuyện đều có lời giải đáp, trên khuôn mặt hắn hiện lên nét hung ác nham hiểm: “Chắc chắn chính là như vậy! Tên phế vật Dương Tiêu khiến cho em họ của em phải mất mặt như vậy, anh nhất định sẽ không tha cho hắn, đợi lát nữa đi mua sắm trong khu thương mại, đó là cơ hội tốt để sỉ nhục hắn!”
“Hạo Nhiên, tất cả đều nghe theo lời anh!” chỉ cần nghĩ đến việc lúc nãy Dương Tiêu đã cướp mất oai phong của mình, Triệu Mộng Lan liền sinh lòng căm tức với Dương Tiêu.
Rất nhanh sau đó, bốn người cùng nhau bước lên xe, Lưu Hạo Nhiên cực kỳ âm hiểm, trực tiếp lái xe đến trung tâm thương mại cao cấp nhất Thành phố Trung Nguyên.
Sau khi xuống xe, Lưu Hạo Nhiên châm chọc nói: “Mộng Lan, ï Hermès vừa mới ra vài kiểu túi xách mới, không bằng chúng ta đi xem thử?”
“Được đó!” Triệu Mộng Lan vô cùng hưng phần nói.
Đường Mộc Tuyết cũng không từ chối, phụ nữ đối với túi xách hoàn toàn không có sức phản kháng nào.
Dương Tiêu đột nhiên cảm thấy đau bụng, hắn liền nói với Đường Mộc Tuyết: “Mộc Tuyết, anh đi nhà vệ sinh một lát!”
Vừa nói, Dương Tiêu lập tức xoay người hướng về khu vực nhà vệ sinh của khu trung tâm thương mại.
“Nếu như lúc nãy là do Dương Tiêu diễn trò, thì hắn là loại ông chủ gì chứ, chắc chắn là Đường Mộc Tuyết vừa nãy vì bảo vệ mặt mũi đã mua chuộc nhân viên phục vụ!” Nhìn theo bóng lưng của Dương Tiêu hướng về phòng vệ sinh, nội tâm Lưu Hạo Nhiên cực kì khinh thường.
Triệu Mộng Lan cũng nở nụ cười giễu cợt, nhìn theo bóng lưng của Dương Tiêu như nhìn thấy một tên hề trên phó.
Bọn họ chắc chắn không tin Dương Tiêu chính là ông chủ phía sau của khách sạn Empire, tất cả những chuyện xảy ra lúc nãy chỉ là một vở kịch mà thôi.
Nếu không tại sao lại muốn đi vệ sinh vào lúc này? Nhất định là có tật giật mình.
“Xùy!” vừa bước vào phòng vệ sinh, Dương Tiêu lập tức nhanh chóng cởϊ qυầи giải quyết nhu cầu cấp bách.
Sau khi giải quyêt xong, Dương Tiêu như trút được gánh nặng, kéo quần lên bước ra khỏi phòng vệ sinh.
Vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh, Dương Tiêu lập tức bước về phía cửa hàng Hermès trong khu trung tâm thương mại này.
Vào lúc này, tại khu vực cửa hàng Hermès, Đường Mộc Tuyết đã bị một chiếc túi màu trắng đang được trưng bày trên kệ thu hút.
Tỉ mỉ quan sát, cô càng cảm thấy chiếc túi xách màu trắng này vừa lộng lẫy lại quý phái, phía bên trên còn treo một viên kim cương màu trắng.
“Dừng tay!” Khi Đường Mộc Tuyết chuẩn bị vươn tay chạm vào chiếc túi màu trắng ấy, thì có một thanh âm chói tai vang lên.
Sau đó, một người phụ nữ trung niên mặc một trang phục màu đen, tiến về phía Đường Mộc Tuyết nổi giận đùng đùng nói: “Cô thật là to gan, có biết đây là kiểu mẫu túi xách mới nhát tại cửa hàng Hermès này không? Giá trị chiếc túi này lên đến năm trăm ngàn, làm bản rồi cô có đền được hay không?”