Giang Quân cũng không gọi điện cho Kiều Na, đối với người phụ nữ này, cô có quá nhiều mâu thuẫn, đặc biệt là vừa nghĩ đến bộ dáng Viên Soái lúc trước vì cô ta mà đau lòng, tiều tụy, trong lòng liền dâng lên từng đợt chua.
Cô chính là đố kỵ, cô chán ghét cô ta có một người đàn ông có thể vì cô ta mà quan tâm, có thể dung túng bảo vệ cô ta, mà người đàn ông đó lại từng chỉ có một tiêu điểm chú ý duy nhất là cô. Cô đố kỵ bạn trai của cô chưa bao giờ cúi đầu cong lưng với cô lại đem tất cả tin tưởng và che chở đều giao cho người phụ nữ này.
Cô hiện giờ vẫn còn nhớ rõ bộ dáng hang hái của Viên Soái ngày đó khi lôi kéo Kiều Na giới thiệu.
Lúc cô vừa tới Hồng Kông, ở trong nhà trọ của Viên Soái, lúc nửa đêm nằm mơ tỉnh dậy, đi ra ngoài uống nước, nhìn thấy anh ngồi trong phòng sách cầm một chiếc nhẫn ngẩn ngơ thẫn thờ. Đêm hôm đó cô dựa vào cửa phòng khách, nước mắt chảy hết một lần lại một lần. Khi đó người khác đều nói Zeus anh ta phong lưu phóng khoáng, tình trường dày dặn, lại không vương vấn một ai, nhưng cô biết, từ sau lần đó anh chưa từng qua lại với bất cứ một người bạn gái nào. Cô không hỏi nguyên nhân, cũng không dám hỏi, anh giữ gìn chiếc nhẫn chưa tặng đi kia, cô lưu giữ vết sẹo không lớn không nhỏ, từ bên trán cắm thẳng vào đáy lòng*.
*Vết sẹo đây là vết sẹo do bị Duẫn Triết đẩy ngã, cũng là vết sẹo tình.
Giang Quân vẫn là nói cho Viên Soái biết sự tình thực tế, về việc đêm đó cô vf DU nói chuyện, nụ hôn không thể tránh né kia.
"Nói xong rồi?"
Viên Soái không đợi cô mở miệng liền hung hăng ôm lấy sau gáy cô, dùng sức hôn tới. Mùi vị tanh chát từ bờ môi của anh lan vào trong miệng cô, không ngừng tiến công, mãi đến khi cả người cô mềm rũ, tựa vào trong lòng anh, anh mới ôm cô hung dữ nói: "Thật muốn cắn chết em"
Giang Quân lại ở trong long anh từng chút một liếʍ cắn xương quai xanh của anh: "Đều đã nói rõ rồi, em chính là thích anh, không cần người khác"
Viên Soái dường như thờ ơ đối với kɧıêυ ҡɧí©ɧ của cô, dứt khoát đẩy cô ra, bản thân nằm xuống, đưa lưng về phía cô, bộ dạng buồn ngủ.
Không được nha, vẫn chưa nói đến chỗ mấu chốt đâu. Cô xoay người ngồi ở trên người anh, kề sát người hôn anh, anh né đầu đi, sau đó nhắm mắt lại.
"Đừng giận nữa" Cô nằm xuống, từ phía sau ôm lấy anh, ngón tay men theo bụng anh lần xuống phía dưới tìm kiếm, giống như làm nũng cọ sát anh "Em sai rồi"
Viên Soái nhỏ giọng cười, cầm lấy tay cô, nắm lấy bộ phận nóng rực, cứng rắn của mình, xao động qua lại: "Tiểu nha đầu, biết sai rồi?"
"Ừm" Cô hôn liếʍ sau lưng anh, hài lòng nghe thấy anh rên khẽ.
"Sai rồi thì nên làm như thế nào hả?" Anh thở nặng nề, quay lại vuốt ve hai ngực của cô, bộ phận bên dưới không ngừng va chạm cô
"Em chịu phạt còn không được sao?" Giang Quân khẽ cắn cổ anh: "Còn chưa nói xong đâu"
"Còn nữa?" Viên Soái ngây ra rồi.
"Chính là... Bị chụp lén rồi" Giang Quân vùi vào ngực anh, nhỏ giọng nói: "Bị Kiều Na lấy được ảnh chụp rồi"
"Chung Giang Quân, em cũng được đấy, em…" Viên Soái tức đến khó thở, nhảy xuống giường, chỉ vào cô: "Anh nói em làm sao lại chủ động nói với anh, thì ra là bị bắt hiện nguyên hình rồi" Nói xong, nổi giận đùng đùng, đạp cửa đi ra ngoài.
Giang Quân lấy chăn che ngực, uất ức tựa vào giường, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài, nghĩ có nên tặng anh áo ngủ gì đó hay không.
Một lúc sau, Viên Soái bỗng nhiên chạy vào hỏi: "Em mới vừa nói bị ai chụp ảnh?"
"Kiều Na"
"Mẹ nó" Anh nện một đấm lên giường, một lúc lâu mới nói: "Cô ta muốn cái gì?"
"Không biết"
"Em chưa gặp cô ta?"
"Gặp rồi, không để ý cô ta"
Anh dường như nhẹ nhàng thở ra, chui vào trong chăn, thân thể lạnh như băng làm cho Giang Quân rùng mình một cái.
"Còn dám trốn" Anh trừng cô.
Giang Quân đương nhiên hiểu được, chỉ hận không thể tự mình mọc ra một cái đuôi nhỏ, ra sức mà lắc, lập tức bổ nhào vào trong lòng anh, nói: "Giúp ngươi ư ư nha"
"Tức chết anh rồi, còn dùng mỹ nhân kế với thiếu gia anh, em…" Anh chọc chọc trán cô: "Việc này em đừng quản nữa, giao cho anh"
"A?"
"A cái gì, ngủ!" Anh kéo cô nằm xuống, ôm cô nói: "Mục đích đạt được rồi, ngủ đi"
"Không có cái kia?"
"Thằng em anh giận rồi"
"Đừng giận mà, hôn hôn"