Dấm Nghiện

Chương 73: Bị tập kích

Liễu Khinh Ca nhìn tư liệu mà Liễu Tiêu Nguyệt cho nàng, bên trong tất cả đều là những chuyện mà Minh Kỳ Nhiên ở Columbia đã trải qua.

Mười bảy tuổi hắn đi Columbia, học ở một học viện quý tộc, ai biết năm đó lại bị người bắt cóc, buồn cười chính là Minh Thụ Ngạn không có giao tiền chuộc, sau đó vẫn là Minh Kỳ Nhiên tự mình trốn thoát.

Minh Kỳ Nhiên đi tìm người bắt cóc hắn để đối đầu, sau lại thành phần tử của hắc bang, cũng có được sự che chở.

Sau khi hắn học được tàn nhẫn cùng độc ác, ở hắc bang một đường bò lên, đến cuối cùng hắn lung lạc đại bộ người của hắc bang, đem lão đại gϊếŧ chết, chính mình lên làm lão đại hắc bang, làm các loại chuyện trái pháp luật, trong đó ma túy, là hắn làm nhiều nhất.

Sau đó hắn mở một công ty, treo đầu dê bán thịt chó, cho chính phủ Columbia không ít chỗ tốt, liền ở thủ đô Columbia hoành hành.

Là người Trung Quốc đầu tiên làm lão đại hắc bang ở đó, nhưng người bên trong hắc bang đều đối với hắn tất cung tất kính, bởi vì hắn đủ tàn nhẫn.

Mà gần đây bởi vì tỉ lệ lộ diện của hắn càng ngày càng cao, bắt đầu có người đào tin tức của hắn ở Columbia, cho nên hắn hiện tại đang vội vàng giải quyết việc này, tuy nói hắn không để bụng những việc này bị hấp thụ ánh sáng, nhưng một khi bị hấp thụ ánh sáng hắn liền phải ứng phó với truyền thông, hắn không muốn bị phân tâm.

"Người này năng lực thật lớn, không hổ là kẻ điên."

Liễu Khinh Ca cười khẽ, có thể một đường bò lên vị trí lão đại hắc bang, kẻ điên này chỉ sợ là rất tàn nhẫn.

"Lý quản gia là nhờ người đi Columbia hỏi thăm, mức độ đáng tin rất cao."

Liễu Tiêu Nguyệt nhấp một ngụm rượu nói, mà Lê Kiều Kiều ngồi ở bên cạnh nàng mặt mũi vẫn đỏ bừng, còn Hoa Ngữ An ngồi bên cạnh Liễu Khinh Ca lại đang nghẹn cười.

"Đúng rồi, có biết Minh Dật Nhiên gần đây đang làm gì không?"

Liễu Khinh Ca thả tư liệu vào lại trong túi văn kiện, sau đó dù bận vẫn ung dung hỏi.

"Không biết, từ sau chuyện của các ngươi lộ ra, tiêu điểm của truyền thông chuyển tới trên người Minh Dật Nhiên, nhưng đến nay hắn vẫn chưa hiện thân trước mặt truyền thông."

Liễu Tiêu Nguyệt nói, lại thấy ánh mắt của Hoa Ngữ An nhìn di động càng ngày càng lạnh, mày càng ngày càng nhăn.

"Hiện tại xuất hiện."

Hoa Ngữ An đem điện thoại đưa cho Liễu Khinh Ca, là video Minh Dật Nhiên mang theo kính râm bị truyền thông vây quanh, tiêu đề là Minh Dật Nhiên công bố bị đùa bỡn cảm tình, Liễu Khinh Ca xuất quỹ.

Liễu Khinh Ca vừa thấy, ngay sau đó bật cười, Minh Dật Nhiên tuy rằng mang kính râm, nhưng bộ dạng lại là đáng thương vô cùng, kỹ thuật diễn thật đúng là không tồi.

Chủ tịch Thiên Dực tra nữ.

Mọi việc từ đề tài này bắt đầu bùng nổ, Liễu Khinh Ca lắc lắc đầu, chính mình vốn không phải nghệ sĩ minh tinh, có tài đức gì kiếm được sự thu hút như vậy?

Minh Dật Nhiên thật sự bỏ không ít tiền để đưa tin tức lên a.

Liễu Tiêu Nguyệt vừa thấy, hỏa đều xông lên đầu, Minh Dật Nhiên chính là đem sự tình trắng đen đều đảo ngược.

"Tỷ, muốn ta ra tay hay không?"

Liễu Tiêu Nguyệt tức giận, muốn tới giáo huấn Minh Dật Nhiên, Minh Dật Nhiên không dám công khai thừa nhận chuyện Liễu Tiêu Nguyệt là tiểu tam, mới có thể chỉ trích Liễu Khinh Ca xuất quỹ trước.

"Tiêu Nguyệt, như vậy đối với ngươi không tốt."

Liễu Khinh Ca lắc lắc đầu, tỏ vẻ cự tuyệt, nhưng Liễu Tiêu Nguyệt lúc này lại nhẹ nhàng gợi lên một mạt mỉm cười, nói: "Không sao... Dù sao ta không để bụng chuyện đó..."

"Ngươi muốn làm gì?"

Lê Kiều Kiều bắt đầu lo lắng, yêu nghiệt này một khi nghiêm túc lên, chính là sẽ đánh đủ hỏa lực.

"Tiêu Nguyệt, loại tin tức qua một thời gian liền sẽ tan, không cần thiết..."

Liễu Khinh Ca còn chưa nói xong, Liễu Tiêu Nguyệt lại mở miệng, nói: "Không, ta là muốn để cho hắn thấy, rút củi dưới đáy nồi, rốt cuộc ai sẽ thắng."

Liễu Khinh Ca khuyên không được, đành vẫy vẫy tay tỏ vẻ tùy ý Liễu Tiêu Nguyệt, Hoa Ngữ An hiển nhiên rất tức giận, Minh Dật Nhiên rõ ràng chính hắn xuất quỹ trước, lại còn ở trước mặt truyền thông nói ra nói vào.

Bốn người hàn huyên một lát, Hoa Ngữ An cùng Liễu Khinh Ca không tiện quấy rầy hai người, liền tìm cái lấy cớ trở về.

Thời điểm ở trên xe, Hoa Ngữ An nghĩ tới bộ dạng của Lê Kiều Kiều bị bắt gian ở trên giường, liền cảm thấy buồn cười.

"Khinh Ca, bộ dạng vừa rồi của Lê Kiều Kiều quá buồn cười, thật sự... Phụt..."

Giống như là mèo đang trộm cá thì bị phát hiện vậy, mặt đỏ đến sắp nổ tung.

"Ân, các nàng cũng thật là..."

Muốn " làm việc " cự nhiên không đem cửa đóng lại, đến cùng là có bao nhiêu đói khát...

Ngay lúc hai người vui vẻ nói chuyện phiếm, di động của Liễu Khinh Ca vang lên, nhìn đến dãy số, nàng nhíu mày, tức khắc có dự cảm bất an.

"Chuyện gì?"

Liễu Khinh Ca nhận điện thoại, trong điện thoại truyền đến thanh âm của một nam nhân.

"Liễu tổng, có hai chiếc xe vẫn luôn đi theo phía sau các ngươi."

Bởi vì Liễu Khinh Ca sử dụng hệ thống trò chuyện qua Bluetooth của xe, cho nên âm thanh thoát ra, Hoa Ngữ An cũng nghe thấy, nàng lập tức theo bản năng nhìn về phía sau, quả nhiên thấy được hai chiếc xe đi theo phía sau các nàng.

"Có thể thoát được không?"

Liễu Khinh Ca lạnh lùng nói một câu, chỉ là chưa kịp chờ nam nhân kia đáp lại, một chiếc xe từ phía liền vượt qua xe Liễu Khinh Ca, sau đó ngừng lại chắn ở phía trước Liễu Khinh Ca, Liễu Khinh Ca bị bắt dừng lại, đai an toàn theo lực thắng gấp bị kéo căng, làm xương quai xanh sinh đau, hai người không nhịn được nhíu mày.

"Ngữ An, ngươi không sao chứ?"

Liễu Khinh Ca đầu tiên nhìn về phía Hoa Ngữ An, xem xét tình huống của nàng, chỉ thấy Hoa Ngữ An sờ sờ xương quai xanh, sau đó lắc đầu tỏ vẻ không có việc gì.

Liễu Khinh Ca nhìn chiếc xe phía trước đi ra bốn nam nhân to cao.

"Bọn họ ra tới, ý đồ gây rối, ta hiện tại báo nguy."

Liễu Khinh Ca nghe được nam nhân kia trả về một câu " hảo ", nàng liền treo điện thoại, cầm lấy di động muốn báo nguy.

Lúc này phía sau xe Liễu Khinh Ca, có hai chiếc xe theo đi lên, một chiếc là vừa mới vẫn luôn theo đuôi mình, một chiếc khác là bảo tiêu nàng thuê.

Những nam nhân tây trang đi ra, vây quanh xe Liễu Khinh Ca, ngăn cản những người khác tiếp tục tiến tới.

"Cục cảnh sát sao? Ta là Liễu Khinh Ca, hiện tại ở quốc lộ xx, bị hai chiếc xe vây quanh, bọn họ có rất nhiều nam nhân, ta hiện tại ở trên xe không dám xuống xe."

Liễu Khinh Ca nói xong, ân ân vài tiếng, liền treo điện thoại, người bên ngoài xe đã bắt đầu đánh nhau rồi, nhưng bảo tiêu của nàng cũng chỉ có năm người, đối phương trước sau lên thêm tổng cộng có tám người, trong đó một tên chui vào chỗ trống dùng gậy đập vào cửa sổ xe ở ghế phụ, lần đầu tiên không đập vỡ, liền giống như phát cuồng đập thêm vài lần.

"Ngữ An!"

Liễu Khinh Ca ôm lấy Hoa Ngữ An, gắt gao bảo hộ ở trong ngực, thanh âm pha lê vỡ vụn truyền đến, những mảnh nhỏ pha lê bay vào, Liễu Khinh Ca chỉ cảm thấy cánh tay mình dùng để che chở cho Hoa Ngữ An truyền đến một trận đau đớn.

"Khinh Ca! Ngươi sẽ bị thương!"

Người nọ mở cửa xe ra, một gậy liền muốn đánh vào đầu Hoa Ngữ An, Liễu Khinh Ca không chút nghĩ ngợi lập tức dùng tay chắn, nàng lại cảm thấy cánh tay một trận đau nhức, sau lại giống như không có cảm giác gì.

"Chết đi đồng tính luyến ái! Biếи ŧɦái!"

Thời điểm người nọ mắng mỏ đang muốn tiếp tục đánh tới, thì một nam nhân tây trang đem hắn quăng ra ngoài.

Liễu Khinh Ca nghe lời mắng mỏ trong miệng người nọ, bỗng nhiên cười lạnh, không rảnh lo đau, đầu óc trước vận hành lên.

Bọn họ ở bên ngoài đều không nói gì, liên tiếp đấu võ, nhưng thời điểm đánh vỡ cửa sổ xe, lại cố tình lớn tiếng nói một câu như vậy... Đó là bởi vì muốn cho xe của phóng viên ghi nhận được...

Đi chứng minh bọn họ chỉ thuần túy là phần tử cực đoan... Chỉ là xe của mình làm sao dễ dàng bị nhận ra như vậy? A... Minh Dật Nhiên... Ngươi có phải quá sơ sót hay không ...

Rất nhanh, xe cảnh sát liền tới cùng với thanh âm của còi cảnh sát, những kẻ xấu đó muốn đi, Liễu Khinh Ca lúc này lại đẩy cửa ra.

"Ngươi ở lại trong xe."

Liễu Khinh Ca không nói hai lời bước ra khỏi xe, lạnh lùng thốt: "Bắt bọn họ lại!"

Nam nhân tây trang vừa nghe, lập tức chế phục hai ba nam nhân trong đám đó, những người khác lập tức lái xe đào tẩu, Hoa Ngữ An lúc này cũng đi ra, đứng ở bên cạnh Liễu Khinh Ca.

"Khinh Ca... Ngươi thế nào?"

Hoa Ngữ An đôi mắt mê mang, Liễu Khinh Ca vừa rồi vì mình chặn lại, trên cánh tay còn lưu lại một tảng lớn màu tím xanh còn có nhè nhẹ hồng. Có thể thấy được một gậy vừa rồi có bao nhiêu tàn nhẫn, hơn nữa tay của nàng cũng bị pha lê cắt qua, còn đang chảy máu.

"Ta không có việc gì..."

Liễu Khinh Ca cười khổ, rõ ràng kêu người này đừng đi ra, thấy nàng trong mắt lệ quang, rất nhiều lời nói trách cứ đều không nói ra được.

"Liễu tiểu thư."

Một cái cảnh sát đi tới, những người còn lại lục tục đem những nam nhân kia bắt vào xe cảnh sát.

"Chết đi đồng tính luyến ái! Biếи ŧɦái! Chết chưa hết tội!"

Một người nam nhân trong đó còn đang hét lên, vị cảnh sát đứng trước mặt Liễu Khinh Ca nghe thấy, hiển nhiên thần sắc có chút xấu hổ.

"Liễu tiểu thư, những nam nhân tây trang này là..."

"Bảo tiêu ta mời đến."

"Thì ra là thế, Liễu tiểu thư bị thương, chúng ta đến bệnh viện một bên trị liệu một bên ghi lời khai đi!"

Liễu Khinh Ca gật gật đầu, Hoa Ngữ An lại mở miệng nói: "Khinh Ca, ngươi có thể lái xe được không?"

"Có điểm khó khăn."

Hiện tại cánh tay vừa động liền cảm thấy đau, vì tránh cho nguy hiểm, Liễu Khinh Ca để một bảo tiêu lái xe của mình, còn nàng cùng Hoa Ngữ An ngồi ở phía sau, cùng đi bệnh viện.

Vẫn là bệnh viện nhân dân X thị, Liễu Khinh Ca thật sự không thích nơi này, mỗi lần tới nơi này đều có một ít hồi ức không tốt.

Thoa dược, băng bó hảo xong, bác sĩ liền đối với Liễu Khinh Ca dặn dò nói: "Tay ngươi gãy xương rất nhỏ, không quá nghiêm trọng, nhưng mỗi ngày cần thoa dược đổi dược, không được cầm vật nặm, ít chuyển động."

Bác sĩ nói xong, lại dặn dò Liễu Khinh Ca phải hảo hảo nghỉ ngơi, sau đó Liễu Khinh Ca cùng Hoa Ngữ An liền đi ra bên ngoài phòng cấp cứu, ngồi ghi lời khai.

Sau khi đem quá trình sự việc xảy ra nói xong, Liễu Khinh Ca cười lạnh, nói: "Trong đó có một cái kẻ bắt cóc hô hai lần chết đi đồng tính luyến ái."

Vị cảnh sát vừa nghe, lại không có ghi xuống, Liễu Khinh Ca ánh mắt lạnh lùng, làm cho vị cảnh sát kia cả kinh, lại có chút sợ hãi.

"Cảnh sát đệ đệ, ngươi tốt nhất nên ghi xuống, đây là điều mấu chốt."

Liễu Khinh Ca mở miệng nhắc nhở, lúc này vị cảnh sát kia mới ngoan ngoãn đem lời nói ghi xuống.

"Thời điểm lần đầu tiên hô lên, là lúc đánh vỡ cửa sổ xe của xe ta, chui vào đánh người, lần thứ hai là khi các ngươi tới."

Liễu Khinh Ca cúi người qua, cười hỏi: "Biết vì cái gì không?"

Vị cảnh sát kia thấy Liễu Khinh Ca đột nhiên để sát mặt vào, mặt lập tức đỏ lên, tay đều run rẩy, hắn là lần đầu tiên thấy Liễu Khinh Ca, nữ nhân truyền kỳ ở X thị, hơn nữa là một nữ nhân dị thường mỹ lệ, nhưng khí tràng thật sự là quá cường đại.

"Lần đầu tiên, là hắn muốn cho xe phóng viên nghe được, lần thứ hai là để cho các ngươi nghe thấy, mục đích chỉ có một, chính là muốn cho thấy bọn họ chỉ thuần túy là phần tử cực đoan, nhưng mà..."

Liễu Khinh Ca cười lạnh, nói: "Sự thật cũng không phải như thế, ta nơi này có một đoạn ghi âm, ta có thể cung cấp làm chứng cứ, các ngươi nên hảo hảo kiểm tra một chút những người bắt được đó, ta cho rằng có phía sau có người sai sử, bởi vì bọn họ chỉ cần liếc mắt liền nhận ra xe của ta, nếu không phải có người cung cấp thông tin, bọn họ làm sao có thể làm được."

Xe của Liễu Khinh Ca ở X thị xem như bình thường, bởi vì nàng không thích rêu rao, không giống Liễu Tiêu Nguyệt mua một chiếc xe phiên bản giới hạn Lamborghini nguyên tố thứ sáu.

"Hảo, thỉnh Liễu tiểu thư yên tâm."

Vừa kinh ngạc vừa đem những điều Liễu Khinh Ca nói tất cả đều ghi vào trong hồ sơ, lại nghe thấy Liễu Khinh Ca tiếp tục nói: "Hy vọng các ngươi có thể cho ta một câu trả lời vừa lòng, xe hỏng rồi, tay cũng bị thương, thiếu chút nữa liền cả mạng cũng không còn... Nếu là tra không ra kết quả, ta có thể hẹn cục trưởng của các ngươi ra uống trà gặp mặt, nhìn xem có ra được vấn đề gì không."

Vị cảnh sát kia nghe được mồ hôi lạnh chảy ròng, trong lòng chửi thầm chính mình rốt cuộc là tạo cái nghiệt gì mới có thể tới ghi lời khai của vị nữ vương này...

Tuy rằng nàng thật sự rất xinh đẹp...

Vị cảnh sát kia lại nhìn thoáng qua Hoa Ngữ An... Cũng thật là xinh đẹp...

Thật đẹp mắt...

Sau đó, hai người thuận đường đi nhìn Liên a di, Liên a di đều đã thật lâu chưa tỉnh lại, Thành Ý Văn nói Liên a di đại khái còn mấy ngày, điều này không thể nghi ngờ làm gia tăng áp lực tâm lý cho Hoa Ngữ An, các nàng cùng Thành Ý Văn hàn huyên vài câu, liền rời khỏi bệnh viện.