Dấm Nghiện

Chương 65: Liễu ám hoa minh

Liễu Khinh Ca đứng lên, nhìn tin tức trong TV, nháy mắt như rơi vào hầm băng, nàng lạnh lùng nhìn Minh Kỳ Nhiên, chỉ thấy hắn như cũ thản nhiên tự đắc...

"Này... Này không phải... xe của Tiêu Nguyệt sao?"

Phong thúc ngón tay run rẩy chỉ vào tin tức trong TV, nữ biên tập vẫn đang nói gì đó, hắn đều đã không còn nghe rõ ràng được nữa, trái tim từng đợt co rút lại...

Hoa Ngữ An nhìn tin tức trên TV, nhíu mày, ánh mắt minh minh diệt diệt, không biết đang suy nghĩ gì, vào lúc này nàng cảm nhận được ánh mắt của Minh Kỳ Nhiên đang nhìn lại đây...

Ánh mắt kia giống với ánh mắt lúc ấy ở nơi xa nhìn nàng, muốn tới gần nhưng lại không dám tới gần...

Đáng tiếc người nam nhân trước mắt này... Nàng đã không quen biết...

Lúc này, cửa phòng họp lại bị mở ra, một nữ nhân mỹ diễm đi vào, trên tay cầm văn kiện, cười nói: "Xin lỗi xin lỗi, đến muộn, có chút chuyện xảy ra!"

Liễu Tiêu Nguyệt cười nói xin lỗi, tức khắc trong phòng họp tâm tình mọi người đều bất đồng.

Tươi cười đắc ý của Minh Kỳ Nhiên tức khắc cương lại bên khóe miệng.

Minh Thụ Ngạn càng là kinh ngạc, hắn quay đầu lại nhìn nhìn Minh Kỳ Nhiên, thần sắc hiển nhiên có chút bất mãn.

Tống Tiếu tựa hồ còn không có rõ ràng tình huống lắm.

Cảm xúc của Liễu Khinh Ca sắp hỏng mất trong nháy mắt thấy được ánh sáng, ngơ ngác nhìn Liễu Tiêu Nguyệt, vui sướng vì mất đi mà tìm lại được tràn ra.

Tiêu Vân thở một hơi dài, dùng tay lau đi nước mắt ở khóe mắt của mình.

Phong thúc chỉ có khóc ra tới, là loại mất đi mà tìm lại được mừng rỡ như điên a!

"Ách... Mọi người tựa hồ đều có chút kích động a! Xin lỗi a!"

Liễu Tiêu Nguyệt đặt mông ngồi xuống bên cạnh Liễu Khinh Ca, sau đó lôi kéo Liễu Khinh Ca, ý bảo nàng ngồi xuống, Liễu Khinh Ca liền theo nàng ngồi xuống.

"Hôm nay vừa ra khỏi cửa liền có mấy nam nhân tây trang nói muốn tới bảo hộ ta, sau đó ta mơ hồ lên xe của bọn họ, xe của mình thì ném cho một nam nhân trong số đó, hắn nói muốn nhìn xem rốt cuộc sẽ xảy ra tình huống gì."

Liễu Tiêu Nguyệt nhún vai, sau đó đem văn kiện giao cho Liễu Khinh Ca.

"Hắn ngay lúc bị hai cái xe tải kẹp chặt kịp thời nhảy ra khỏi xe, còn gọi điện thoại cho ta báo bình an, ta cũng không biết gần đây trêu chọc ai, cự nhiên lại xảy ra loại chuyện này..."

Liễu Tiêu Nguyệt nhẹ nhàng nói xong, sau đó nhìn về phía Minh Thụ Ngạn, chỉ thấy ánh mắt hắn vốn dĩ sắc bén âm lãnh lại theo bản năng rụt rụt lại.

"Cự nhiên lại giống như tình tiết cha mẹ ta bị đâm chết, ngươi nói đúng không, Minh thúc thúc."

Liễu Tiêu Nguyệt không dấu vết mà kêu Minh Thụ Ngạn, chỉ thấy hắn né tránh ánh mắt của mọi người, sau đó bảo trì bình tĩnh nói một câu: "Nếu người đều đã đến đông đủ, vậy bắt đầu đi!"

"Thật là vô tình nha Minh thúc thúc, nói đến cùng ta cũng là người tìm được đường sống trong chỗ chết, ngươi liền không quan tâm ta một chút sao?"

Liễu Tiêu Nguyệt làm bộ thương tâm, nhưng đắc ý trên mặt làm thế nào cũng không dấu được.

Liễu Khinh Ca nghe Liễu Tiêu Nguyệt nói xong, bỗng nhiên cảm thấy thực may mắn, thực may mắn Liễu Tiêu Nguyệt không có việc gì, nhưng là ai đi bảo hộ nàng, phải nói là ai phái người đi bảo hộ Liễu Tiêu Nguyệt?

"Tiêu Nguyệt ngươi không phải vẫn còn tốt sao? Cát nhân thiên tướng, thật là cám ơn trời đất ngươi không có việc gì."

Minh Kỳ Nhiên cười nói, chỉ là ý cười lại chưa đạt đáy mắt, ngữ điệu âm dương quái khí, ai nghe được cũng đều thấy có vấn đề.

"Vô nghĩa liền không nói nhiều, ai làm chuyện này, người kia trong lòng rõ ràng."

Lên tiếng chính là Tiêu Vân, tuy rằng đã rời đi thương trường rất nhiều năm, nhưng khí tràng vẫn cường thế như cũ, nàng đôi tay ôm ngực, thân mình khuynh về phía sau, làm mọi người an tĩnh lại.

Hoa Ngữ An vừa thấy, bộ dạng như vậy của Tiêu Vân, nàng hiện tại ưu nhã mang theo nguy hiểm, ôn nhu mang theo vũ khí, nguyên lai có một chút hành động, là Liễu Khinh Ca học được từ trên người Tiêu Vân, giống như hiện tại là động tác đôi tay ôm ngực này.

"Ngươi có ý tứ gì?"

Minh Thụ Ngạn nửa híp mắt nhìn Tiêu Vân, chỉ thấy Tiêu Vân vẫn đang cười, không cam lòng yếu thế mà nhìn hắn.

"Ngươi cảm thấy có ý tứ gì thì chính là ý tứ đó."

"Ngươi!"

Thời điểm hai người còn đang giương cung bạt kiếm, Minh Kỳ Nhiên liền tắt TV, nói: "Có chuyện gì, chờ đại hội cổ đông xong rồi nói sau, đừng lãng phí thời gian của mọi người a."

"Hảo." Thanh âm thanh lãnh của Liễu Khinh Ca truyền đến, mang theo nhè nhẹ lạnh lẽo, làm mọi người ai cũng rùng mình, cùng lên tinh thần, ngay cả mấy vị cổ đông vẫn luôn trầm mặc cũng ngồi thẳng thân mình.

"Hôm nay là mời Minh Thụ Ngạn Minh thúc thúc ngươi từ chức chủ tịch, cũng cam kết không can thiệp vào quyết sách của Thiên Dực nữa."

Liễu Khinh Ca từng câu từng chữ nói ra rõ ràng, Minh Thụ Ngạn trên đầu gân xanh nhảy lên, cắn chặt hàm răng cũng không có phát tác gì.

"Tuy rằng thật đáng tiếc, nhưng Minh đổng, ngươi... Sự kiện kia đối với công ty ảnh hưởng quá lớn, cho dù là thật hay giả cũng thế, đã tạo thành tổn thất."

Một vị cổ đông trong đó mở miệng, tiện đà Phong thúc cũng mở miệng: "Nếu không phải Khinh Ca, Thiên Dực chưa chắc đã có thể nhanh như vậy liền cầm máu."

"Thiên Dực gièm pha muốn hạ màn, thì người đóng vai chính cần phải xuống đài trước."

Tiêu Vân tay ôm ngực, lạnh lùng nói một câu, từ chữ từ chữ đâm vào lòng Minh Thụ Ngạn, làm hắn khó lòng mà chịu nổi.

Hoa Ngữ An ở một bên nhanh tay đánh hội nghị ký lục, nhìn cái Tu La tràng này, nháy mắt đều cảm thấy sợ hãi, lúc này di động của nàng chấn động, mở ra xem thử, là tin nhắn của Hoa Hãn Phi.

" nhiệm vụ ngươi yêu cầu hoàn thành hoàn mỹ! "

Hoa Ngữ An trả về câu " cảm ơn " xong, liền tiếp tục ngưng thần nghe nội dung hội nghị, trong lòng lại cảm thấy nghĩ mà sợ... Nếu nàng không tìm Hoa Hãn Phi...

"Lần này tới, chúng ta cũng là vì chuyện này, có chút truyền thông ác ý hãm hại, làm danh dự của ba ta bị hao tổn, làm Thiên Dực bị tai ương, ta ba vì Thiên Dực, nguyện ý từ chức chủ tịch, thậm chí rời khỏi hội đồng quản trị."

Mở miệng chính là Minh Kỳ Nhiên, hai tay của hắn đặt trên vai Minh Thụ Ngạn, còn Minh Thụ Ngạn thì nhắm mắt lại trầm mặc, tựa hồ không muốn tiếp thu cái hiện thực này.

"Mà ba ta đã đem cổ phần Minh gia sở hữu chuyển nhượng cho ta, tổng cộng 40%, thêm phần của ca ta đại khái liền có 51%."

Minh Kỳ Nhiên buông tay, đi đến vị trí chủ tịch ngồi xuống một cách tự nhiên, nói: "Theo truyền thống của Thiên Dực, người có cổ phần nhiều nhất, chính là chủ tịch, ta đây liền vui lòng nhận."

Minh Kỳ Nhiên dựa vào ghế lão bản, vẫn không thay đổi dã tính của mình, bộ dạng ngồi không ra ngồi.

"Minh Kỳ Nhiên, ngươi từ cái vị trí kia đi xuống trước đi, ta có một ít văn kiện muốn ký một cái."

Liễu Khinh Ca cười khẽ, đối với tất cả hành động của Minh Kỳ Nhiên, chỉ cảm thấy giống như vai hề.

Nàng mở ra văn kiện Liễu Tiêu Nguyệt đưa cho nàng, sau khi ký đại danh lên, hít sâu một hơi, nói: "Hiện tại, ngươi nơi đó nhiều lắm chỉ có 40%, mà ta lại có 51%."

Liễu Khinh Ca dừng một chút, nói: "Ngữ An, cấp các vị cổ đông một phần văn kiện trước đi."

Hoa Ngữ An nghe vậy, lập tức đứng lên, cầm lấy văn kiện sáng sớm hôm nay vừa đóng dấu xong, cho mỗi vị cổ đông đều có một phần.

Tất cả đều là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, mà người được lợi tất cả đều là Liễu Khinh Ca, mọi người sau khi xem xong, đều hai mặt nhìn nhau, còn Minh Kỳ Nhiên càng xem mặt càng biến xanh mét.

"Hơn nữa Tiêu Nguyệt vừa mới cho ta một phần này, vừa vặn 51%."

Liễu Khinh Ca giơ hợp đồng chuyển nhượng cổ phần ở trên tay lên, cái này làm cho Minh Thụ Ngạn bưng kín trái tim, thời điểm đón nhận ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Liễu Khinh Ca, tức giận không hòa hoãn xuống được, liền hôn mê bất tỉnh.

"Thụ Ngạn! Kêu xe cứu thương!"

Hoa Ngữ An thấy vậy, lập tức xông ra ngoài gọi điện thoại, nhưng thân là con trai hắn Minh Kỳ Nhiên vẫn không nhúc nhích, ngược lại lạnh lùng nhìn Liễu Khinh Ca.

"Khinh Ca tỷ tỷ, không thể tưởng tượng được cổ phần của ca ta sẽ cho ngươi."

Minh Kỳ Nhiên lắc lắc đầu, tên gia hỏa không tiền đồ kia, quả nhiên là kẻ bất lực.

Còn có Liễu Tiêu Nguyệt, nếu vừa rồi đem nàng đâm chết, việc Minh gia mua gϊếŧ người rất nhanh liền theo nữ nhi cuối cùng của Liễu gia chết đi mà kết thúc, nhiều nhất cũng chỉ oanh động một thời gian, 10% cổ phần trên tay nàng kia dưới tình huống không có người thừa kế, trở về thị trường, khi đó chính mình liền có thể dùng tài chính khổng lồ hút vào.

Chỉ tiếc, Minh Kỳ Nhiên trước sau tính thiếu một bước, tính sai Minh Dật Nhiên cái biến số này, cũng không thể tưởng tượng được một công ty nước Pháp sẽ hút cổ phần của Thiên Dực vào lúc giá thấp nhất, cũng không thể tưởng tượng được Liễu Khinh Ca làm thế nào từ công ty nước Pháp kia có được số cổ phần này.

Nhưng những việc này một khi liên tiếp xảy ra, Minh Kỳ Nhiên liền hiểu rõ... Đây vẫn luôn là kế hoạch của Liễu Khinh Ca, mà chính mình đột nhiên gia nhập, cự nhiên cũng không quấy rầy được bước chân của nàng, hắn từ nhỏ liền sùng bái Liễu Khinh Ca, cho nên mới xưng nàng một tiếng Khinh Ca tỷ tỷ, không thể tưởng tượng được trưởng thành rồi, nàng vẫn ưu tú đến chính mình cảm thấy thật xa xôi không thể với tới.

Liễu Khinh Ca đối với lời nói của Minh Kỳ Nhiên cũng không có đáp lại, chỉ nói: "Hiện tại, ta có được 51% cổ phần Thiên Dực, Kỳ Nhiên, cái vị trí kia, ngươi cũng nên tránh ra đi!"

Minh Kỳ Nhiên đối với Minh Thụ Ngạn hờ hững, làm cho tất cả mọi người đang ngồi đây thất vọng buồn lòng, nhưng nghĩ lại, mọi người đều biết xuất thân của Minh Kỳ Nhiên, hội họp dù lớn dù nhỏ, cũng đều không thấy thân ảnh của Minh Kỳ Nhiên, Minh Thụ Ngạn đối với người con thứ hai này như thế nào, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.

Minh Kỳ Nhiên buông tay, từ vị trí chủ tịch đứng lên, nhìn Tống Tiếu ở ngoài cửa gấp đến độ phát khóc, hắn chỉ cười cười, cúi người đến bên tai Liễu Khinh Ca nói: "Trên tay ta đã có 40% cổ phần Thiên Dực, tuy rằng thủ đoạn không thể nào sạch sẽ, chính là ngươi trước sau cũng không thể đem Minh gia từ Thiên Dực đuổi đi a..."

Minh Kỳ Nhiên dừng một chút, thấy Liễu Khinh Ca nhăn nhăn mày, hắn liền nói tiếp: "Chúng ta giống nhau đều cảm thấy hứng thú với một đồ vật, đợi chút nữa chúng ta hảo hảo nói chuyện."

Khóe miệng của Minh Kỳ Nhiên phác hoạ ra một mạt mỉm cười tà mị, sau đó ngồi xuống bên kia.

"Khinh Ca tỷ tỷ, chúc mừng ngươi a!"

Minh Kỳ Nhiên vừa nói như vậy, các vị cổ đông còn lại mới tỉnh ngộ, cũng đứng lên chúc mừng Liễu Khinh Ca, Thiên Dực cơ hồ liền có một cái quy tắc ngầm, người có cổ phần nhiều nhất chính là chủ tịch, hơn nữa biểu hiện của Liễu Khinh Ca trong khoảng thời gian này, đích xác là xuất sắc. Còn có thể tại đoạn thời gian này đem nội phản là Minh Thụ Ngạn thu quân, còn ở sau lưng thu mua nhiều cổ phần như vậy, các vị đổng sự ở đây đều là nhân tinh, ai cũng nhìn ra được Liễu Khinh Ca trù tính đã lâu, loại thủ đoạn này, xuất phát từ một nữ nhân chưa tới 30, mọi người tự mình chứng kiến một màn như vậy, đối với Liễu Khinh Ca đều nhiều hơn một phần kính sợ, ai cũng không dám lỗ mãng, đều ngoan ngoãn mà nhận vị chủ tịch này, ai cũng hiểu rõ, kiếm tiền mới là quan trọng nhất, ai đúng ai sai, sau lưng dùng thủ đoạn gì, đều không sao cả.

"Thừa dịp các vị cổ đông đều ở đây, ta tới nói một chút phương châm kế tiếp của công ty."

Thanh âm trầm ổn của Liễu Khinh Ca vang vọng ở bên tai, Hoa Ngữ An bỗng nhiên say mê một nữ nhân đem tất cả đều sắp xếp tốt...

"Đầu tiên, ta muốn tổ chức một cuộc họp báo với phóng viên, tuyên bố Minh Thụ Ngạn từ chức chủ tịch, rời khỏi hội đồng quản trị."

Đây là một bước cuối cùng, sau đó, là ngày chết của Minh Thụ Ngạn.