Dấm Nghiện

Chương 37: Liễu yêu nghiệt kịp thời cứu mạng

Liễu Khinh Ca mang Hoa Ngữ An đến phòng tập thể thao, Hoa Ngữ An ở trên máy chạy bộ chạy ở mức độ chậm, còn Liễu Khinh Ca đã chơi vài vòng với thiết bị tập thể hình, Hoa Ngữ An tỏ vẻ tập thể hình cùng rèn luyện, nàng thật sự là làm không được.

Cuối cùng thật sự quá mệt mỏi, Hoa Ngữ An ngồi ở một bên, nhìn Liễu Khinh Ca vẫn phi thường có kiên trì mà làm các loại vận động, Hoa Ngữ An cứ như vậy an tĩnh nhìn Liễu Khinh Ca, giữa trán của nàng có một tầng mồ hôi mỏng, gương mặt ửng đỏ, hô hấp dần dần dày nặng, ngô... Sao bộ dạng gì của nàng cũng đều mê người như vậy...

Cuối cùng, Liễu Khinh Ca giống như chú ý tới có ánh mắt rơi xuống trên người mình, không giống ánh mắt cực nóng của nam nhân, mà là một đạo ánh mắt ôn nhu.

Liễu Khinh Ca khắp nơi tìm kiếm, thấy được Hoa Ngữ An đang ngồi ở một bên, nàng vốn dĩ đang nhìn chính mình bởi vì bị mình nhìn lại lập tức xấu hổ mà dời đi.

Liễu Khinh Ca đi qua, Hoa Ngữ An lúc này mới cười nói: "Xong rồi?"

Liễu Khinh Ca trong lòng cười trộm, người này rõ ràng thấy được mình đi tới, lại làm bộ giống như mới thấy, nhìn bộ dạng nhát gan kia, thật là vừa tức giận vừa buồn cười.

"Ân, tắm rửa một cái liền đi thôi."

Cả người Liễu Khinh Ca đều là mồ hôi, cảm thấy dính nhớp, cùng Hoa Ngữ An đi tắm xong, liền lái xe đi nhà ăn ăn cơm, chỉ là không nghĩ tới các nàng lại gặp Lê Kiều Kiều cùng Liễu Tiêu Nguyệt.

"Các ngươi như thế nào ở chỗ này?"

Dẫn đầu mở miệng chính là Liễu Khinh Ca, mà Liễu Tiêu Nguyệt vừa thấy các nàng đến, ánh mắt đều ái muội lên, khóe miệng gợi lên một nụ cười, vừa khéo lại bị Lê Kiều Kiều thấy được, Lê Kiều Kiều còn đang chửi thầm, yêu nghiệt này rốt cuộc trong bụng đang có ý nghĩ xấu xa gì.

"Tới ăn cơm a, này không phải thực rõ ràng sao ~"

Ngữ khí của Liễu Tiêu Nguyệt trước sau như một vài phần ngọt nị cùng vũ mị, làm xương cốt người nghe mềm nhũng ra, nhưng ba vị ở đây không nhưng không cảm nhận được, mà còn muốn trắng mắt liếc Liễu Tiêu Nguyệt một cái.

"Tới tới tới, cùng nhau ngồi."

Liễu Tiêu Nguyệt vỗ vỗ sô pha bên cạnh mình, Liễu Khinh Ca nhìn Hoa Ngữ An, Hoa Ngữ An gật gật đầu, Liễu Khinh Ca liền cùng Hoa Ngữ An ngồi xuống.

Liễu Tiêu Nguyệt đem hành động của hai người xem ở trong mắt, Liễu nữ vương khi nào sẽ đi hỏi ý kiến của người khác? Hơn nữa người nọ còn rất ăn ý, chỉ một ánh mắt liền biết Liễu nữ vương đang hỏi cái gì, thật là thú vị nha.

"Lê Kiều Kiều, ngươi tên hư đốn này, hơn nửa đêm còn phải đem ngươi nhặt về nhà."

Hoa Ngữ An bất mãn mở miệng, nhưng không nghĩ tới Lê Kiều Kiều một đêm say rượu, cự nhiên mới sáng sớm như vậy đã bị Liễu Tiêu Nguyệt kéo đi ăn cơm, căn cứ theo tính cách của Lê Kiều Kiều, đại khái sẽ cầm đao chém người, bất quá hiện tại Lê Kiều Kiều lại giống như một con mèo con ôn thuần, một chút tính tình cũng chưa phát, thật là thú vị.

"Hảo hảo hảo."

Lê Kiều Kiều cũng không để bụng, dù sao nàng chỉ muốn ăn xong thật nhanh trở về bổ sung giấc ngủ, nàng tự nói với chính mình không thể sinh khí, phải nhịn xuống, chính mình còn cần Liễu Tiêu Nguyệt trợ giúp để bắt được cái hạng mục kia, phải nhẫn, ngàn vạn lần phải nhẫn.

Nhìn Lê Kiều Kiều một bộ dạng ôn thuần, làm Hoa Ngữ An thấy rất vui vẻ, nhịn ý cười, cùng người phục vụ gọi cơm xong, nhìn nhìn Liễu Tiêu Nguyệt, người nọ hôm nay mặc áo cao cổ, tuy rằng thời tiết có chút mát mẻ nhưng cũng không có đến nỗi phải mặc áo kín đến trình độ đó.

Ngay lúc Hoa Ngữ An còn đang nghi hoặc, Liễu Tiêu Nguyệt giống như có chút nóng, lôi kéo cổ áo, Hoa Ngữ An mẫn cảm thấy được dấu vết như ẩn như hiện màu tím xanh lá, tức khắc sắc mặt đỏ lên...

(Có lẽ là hickey trong truyền thuyết đi (ಥ⌣ಥ))

Không đúng, Liễu Tiêu Nguyệt ngày hôm qua không có qua đêm ở nhà Lê Kiều Kiều a... Nàng đi nơi nào... Đầu óc nàng giống như bị lôi đánh trúng, nàng nghĩ tới sự khác thường của Liễu Khinh Ca ngày hôm qua, trong đầu liền hiện lên một cái tên... Minh Dật Nhiên.

Liễu Tiêu Nguyệt bên này thông đồng với Lê Kiều Kiều, một kia lại cùng Minh Dật Nhiên pha trộn... Này... Người này có thể hay không quá...

"Nghĩ cái gì vậy Ngữ An, lúc xanh lúc trắng."

Liễu Tiêu Nguyệt nhìn Hoa Ngữ An thần sắc thay đổi thất thường, trong lòng liền cảm thấy buồn cười, người này tựa hồ đem suy nghĩ trong lòng đều viết ở trên mặt.

"Không có gì..."

Hoa Ngữ An tự nhiên sẽ không có nói ra suy đoán lớn mật của mình, nàng nuốt nuốt nước bọt, nhấp một ngụm đồ uống lấy lại bình tĩnh.

Lúc này Lê Kiều Kiều ngồi ở bên cạnh Hoa Ngữ An giống như làm nũng ngã lên người Hoa Ngữ An, mặt còn cọ cọ cánh tay nàng.

"Ngữ An, ta đau đầu..."

Lê Kiều Kiều từ nhỏ đến lớn đối tượng duy nhất để nàng làm nũng chính là Hoa Ngữ An, chẳng cần phân biệt trường hợp, nàng đều có thể làm nũng, bất quá khi nhìn thấy tình cảnh này, Liễu Tiêu Nguyệt lập tức nhìn về phía Liễu Khinh Ca, người nọ khóe miệng ngậm một mạt cười lạnh, ngay cả nàng cũng không nhịn được run lên một chút, quả nhiên a, Liễu nữ vương là không thể chọc a.

"Uy, Kiều Kiều."

Bất đắc dĩ, Liễu Tiêu Nguyệt đành phải cứu Lê Kiều Kiều một mạng, miễn cho nàng bị ánh mắt của Liễu Khinh Ca gϊếŧ chết.

"Chuyện gì?"

Lê Kiều Kiều như cũ ăn vạ trên cánh tay Hoa Ngữ An, mà Hoa Ngữ An cũng là tập mãi thành thói quen cũng tùy ý Lê Kiều Kiều ăn vạ.

"Lớp trang điểm của ngươi."

Liễu Tiêu Nguyệt vừa nói xong, Lê Kiều Kiều vốn dĩ giống như rắn không xương lập tức bắn lên, sau đó sờ sờ mặt mình, vẻ mặt hoảng sợ nói: "Không phải đâu... Không phải đâu... Gương đâu?"

Lê Kiều Kiều lập tức mở túi xách ra, tìm kiếm cái gương.

"Phấn trên mặt ngươi đều dán hết lên người Ngữ An a."

Liễu Tiêu Nguyệt nhíu chặt mày nói như vậy, Lê Kiều Kiều lập tức lại sờ sờ mặt, không thể nào! Ta dùng đồ trang điểm xịn a, sao có thể sẽ...

"Ta trước đi toilet."

"Ta bồi ngươi."

Liễu Khinh Ca cùng Hoa Ngữ An nhường ra vị trí, để hai người đi toilet, lúc này Liễu Khinh Ca mới mở miệng.

"Ngữ An, ngươi cùng Kiều Kiều nhận thức đã bao nhiêu năm?"

Hoa Ngữ An nghĩ nghĩ, nói: "Từ nhỏ liền nhận thức, đã hơn hai mươi năm, làm sao vậy?"

Hoa Ngữ An hỏi, Liễu Khinh Ca như thế nào đột nhiên tò mò chuyện của mình cùng Lê Kiều Kiều.

"Không có, cảm thấy... Thật là cực hảo."

Liễu Khinh Ca lộ ra một mạt cười nhạt, cặp con ngươi thâm hắc nhìn không ra cảm xúc gì, Hoa Ngữ An cũng không quá để ý, nhưng vừa rồi nàng cảm giác được hàn ý, là ảo giác sao?

Hai người đi vào toilet, Lê Kiều Kiều đang vội vàng bổ trang, còn Liễu Tiêu Nguyệt thì đôi tay ôm ngực đứng ở một bên nhìn.

"Ta cảm thấy không có rớt cái gì a."

Lê Kiều Kiều dặm dặm, cảm giác lớp trang điểm vẫn còn hảo a, như thế nào Liễu Tiêu Nguyệt lại nói bị hư.

"Lớp trang điểm của ngươi không có vấn đề gì, nhưng mệnh của ngươi thiếu chút nữa liền không còn."

Liễu Tiêu Nguyệt vừa nói ra lời này, làm Lê Kiều Kiều sợ tới mức tay cầm bánh đánh phấn run lên, thiếu chút nữa rớt vào bồn rửa tay.

"Ngươi nói bậy gì đó?"

Lê Kiều Kiều lập tức đem bánh đánh phấn cất đi, mà Liễu Tiêu Nguyệt đôi tay vẫn đang ôm ngực nói: "Ngươi về sau, ít cùng hảo tỷ muội của ngươi có tiếp xúc tứ chi đi."

"Vì cái gì?"

Lê Kiều Kiều không vui, Hoa Ngữ An chính là đối tượng trọng yếu để nàng làm nũng, không có Hoa Ngữ An để nàng làm nũng, sinh hoạt còn có cái gì lạc thú nữa!

"Khinh Ca sẽ gϊếŧ ngươi."

Liễu Tiêu Nguyệt dán sát vào Lê Kiều Kiều, Lê Kiều Kiều còn không kịp lui ra đã bị Liễu Tiêu Nguyệt ôm lấy bả vai, ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói một câu như vậy.

Không biết là do Liễu Tiêu Nguyệt phun ra hơi thở hay do lời nói của nàng, làm thân thể Lê Kiều Kiều nhịn không được mà run rẩy.

"Có ý tứ gì?"

Lê Kiều Kiều lập tức đẩy Liễu Tiêu Nguyệt ra, nữ nhân này trên người có một loại mùi hương, giống như rượu mạnh, dễ dàng làm người mê say, không thể quá mức tới gần.

"Khinh Ca coi trọng hảo tỷ muội của ngươi, nếu ngươi dựa vào Ngữ An quá gần, nàng chính là sẽ ghen."

Liễu Tiêu Nguyệt nói một câu, giống như một đạo sét đánh vào trong đầu Lê Kiều Kiều, sắc mặt Lê Kiều Kiều nháy mắt trắng bệch... Môi run lên, không biết hẳn là không có tội đi...

-------------------------------------------------------------------

Buổi trưa, thời tiết mùa thu hơi lạnh, thổi không ít lá cây héo úa màu vàng thoạt nhìn có chút thương cảm.

Lạc Phỉ từ sở xét nghiệm đi ra, gắt gao túm chặt kết quả xét nghiệm trong tay, có chút mất hồn mất vía, bên tai vẫn còn vang vọng lời nói của nhân viên xét nghiệm.

"Đây là Flo tây đinh, giúp giảm lo lắng, sợ hãi, là một loại thuốc dùng để điều trị trầm cảm..."

(Flo tây đinh có lẽ là thuốc fluoxetine dùng để điều trị trầm cảm)

Từ trong túi xách của Cố Phiên Vũ rớt ra chính là Flo tây đinh, nàng có bệnh trầm cảm, hơn nữa hàng năm đều để ở trong bao, ý tứ chính là nàng hiện tại vẫn còn đang dùng...

Lạc Phỉ thất hồn lạc phách trở lại trên xe, mê mang nhìn về phía trước, thẳng đến khi đôi mắt bị một tầng sương mù bao phủ, nước mắt ấm áp chảy ra...

Cố Phiên Vũ... Ngươi còn có bao nhiêu chuyện gạt ta...

Thứ hai, lại là một ngày không muốn đi làm, Liễu Khinh Ca có một hội nghị, là gặp mặt công ty Càn Dễ là tổ phụ trách hạng mục hợp tác của tập đoàn Khôn Long, nghe bọn hắn nói bởi vì hạng mục quá lớn, trong phương án của hạng mục ở phương diện thiết kế không thể tránh khỏi chính mình ký lục sai hoặc ký lục thiếu đồ vật, Liễu Khinh Ca để Lạc Phỉ cùng trợ thủ của nàng cùng tham dự hội nghị lần này.

Chỉ là Liễu Khinh Ca không nghĩ tới, Cố Phiên Vũ cự nhiên đại biểu cho Khôn long tới tham dự hội nghị.

Thời điểm Lạc Phỉ cùng trợ thủ tới, nhìn thấy Cố Phiên Vũ, trong nháy mắt thân mình rõ ràng đình trệ cứng lại, sau đó, nàng lại lộ ra tươi cười chức nghiệp, cùng mọi người trong phòng hội nghị chào hỏi.

Liễu Khinh Ca cùng Hoa Ngữ An liếc nhìn Lạc Phỉ một cái, người nọ vẫn như cũ tươi đẹp động lòng người, mở bản vẽ ra, chuẩn bị ổn thoả.

Liễu Khinh Ca trước để mọi người trong phòng hội nghị tự giới thiệu một hồi, sau đó liền cho người phụ trách hạng mục bắt đầu giảng giải nội dung phương án của hạng mục.

Hạng mục lần này là phát triển một cái tiểu khu, địa điểm phát triển là ở D thị, phụ cận tiểu khu này có hai trung tâm thương mại lớn còn có một office building, đây là trọng điểm phát triển hạng mục.

Càn Dễ cùng Thiên Dực là công ty phụ trách tiến hành, chờ bên phía Càn Dễ nói xong nội dung phương án, Liễu Tiêu Nguyệt cũng đại diện cho Thiên Dực giảng giải nội dung hạng mục, sau lại đến phiên Lạc Phỉ giảng giải ý tưởng thiết kế, toàn bộ hội nghị từ đầu đến cuối tiến hành vô cùng thuận lợi.

Cố Phiên Vũ vẫn luôn ở một bên nghe, trợ thủ cuả nàng tốc ký ghi nhớ, chờ hội nghị kết thúc xong, nàng cười gật đầu tỏ vẻ thực vừa lòng với phương án của hạng mục này.

"Lạc tiểu thư xin dừng bước."

Thời điểm mọi ngưởi trong phòng họp đang chuẩn bị rời đi, Cố Phiên Vũ gọi Lạc Phỉ lại, Lạc Phỉ tự biết tránh không được, cũng đoán trước được Cố Phiên Vũ sẽ lưu mình lại, nàng đứng ở chỗ cũ, sau đó mỉm cười nhìn Cố Phiên Vũ.

"Không biết Cố tổng còn có chuyện gì sao?"

Miệng lưỡi tươi cười chức nghiệp của Lạc Phỉ, làm Cố Phiên Vũ nghe không được thoải mái, nhưng không có lập tức phát tác, chỉ là mỉm cười nhìn Lạc Phỉ.

"Cùng nhau ăn cơm trưa được không?"

Cố Phiên Vũ ôn nhu nói, nụ cười của Lạc Phỉ lập tức cứng lại ở bên miệng, lúc này Liễu Khinh Ca lập tức đi đến giúp Lạc Phỉ giải vây.

"Cố tổng, không bằng cùng nhau đi, từ sau hạng mục của ba năm trước, chúng ta còn chưa có cơ hội hảo hảo tụ tập môt phen."

Liễu Khinh Ca khách sáo mở miệng, làm người vô pháp cự tuyệt, Cố Phiên Vũ khóe miệng cười cười, hiển nhiên là đồng ý, Lạc Phỉ nhìn về phía Liễu Khinh Ca, trong mắt tràn đầy cảm kích.